Sáng sớm, Oa Oa chuẩn bịđi làm, Nám Nám miệng gặm bánh bao cũng ra khỏi nhà cùng cô.
Hai người cùng ra khỏi nhà, Nám Nám phát hiện Oa Oa vác trên lưng một cái ba lôto tướng, không hiểu gì liền hỏi: “Oa Oa, chị muốn bỏ nhà đi à?”
Oa Oa trợn mắt nhìn. “Bỏ nhà đi để bố mẹ với em ở lại, chị yên tâm được sao?Còn bỏ nhà nỗi gì?”
“Lẽ nào để bố mẹ với chị lại thì em yên tâm à? Lần trước, ai ủi quần áo mà ủicả lên đùi của mình hả?”. Nám Nám giận dữ kể ra những việc mà một người bìnhthường không bao giờ có thể làm được.
“Đó chẳng phải là lúc ủi đồ, chị thấy cái quần bị nhăn sao?”. Oa Oa thấy oan ứcvô cùng.
“Vậy ai đổ hết nước của máy tăng độ ẩm?”. Nám Nám thấy chị không thừa nhận lạicàng tức giận.
“Chị... hình như là chị thì phải, nhưng cái máy đấy toàn phun ra nước lạnhthôi, tối ngủ lạnh lắm”. Oa Oa nhìn Nám Nám với ánh mắt vô tội.
“Sau đó, bộ phận làm lạnh của máy tăng độ ẩm đã bị cái nóng hầm hập của chị làmhỏng đấy!”. Gân xanh ở thái dương của Nám Nám giật giật.
Oa Oa bĩu môi, quay ngoắt đi, không thèm giải thích với Nám Nám nữa. Cái con bénày ngày càng không biết lớn nhỏ gì nữa rồi, sao lại dám giáo huấn cô chứ? Đứamười bốn tuổi vào đại học sao lại có thể bị kẻ tới bây giờ mới tốt nghiệp đạihọc khinh thường được? Cô kiên quyết không chấp nhận!
“Vậy bây giờ, chị có thể nói tại sao lại vác cái ba lô to bự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tot-nghiep-roi-ket-hon-thoi/116648/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.