Nám Nám nhìn Ninh Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợilê từng bước cạnh mình, lại ngóng lên không biết kiến trúc sư kém cỏi nào thiếtkế cái cầu thang tầng trệt, hình xoắn ốc vòng to thế này. Khi đã cảm nhận sâusắc nỗi khổ rồi lại vẫn không cam chịu số phận, cô hỏi ngay: “Thầy Ninh, bêntrên nhà thầy có thang máy không?”
Ngộ nhỡ bên trên không có thang máy, cô có thể trực tiếp đào một cái hố rồi tựchôn mình ngay tại đây.
Ninh Hạo Nhiên gật đầu: “Bên trên có, không sao, cô cứ để tôi ở đây, để tôi từtừ tự đi lên là được, cô đừng lo nữa”. Nói xong, anh chống hông lê vài bước lênphía trước, bước lên bậc thang một cách khó khăn, dường như mỗi bước lại có vàigiọt mồ hôi châu ngọc rơi xuống vậy, khiến người ta nhìn mà không khỏi đaulòng, xót xa.
Như vậy sao được? Nám Nám lại chống nạnh đứng sau nhìn Ninh Hạo Nhiên một hồilâu, cảm thấy bỏ rơi bệnh nhân thật chẳng ra gì, cuối cùng kiên quyết bước đếntrước mặt anh, khom lưng cúi xuống: “Lên đi, tôi nhìn thầy lê từng bước mà đaucả lòng, sốt cả ruột.”
Trong thời đại ngày nay thì thật khó mà tìm được Lôi Phong [Một anh hùngthời kỳ trước Cách mạng văn hóa của Trung Quốc, là tấm gương mình vì mọi người], nhất là một nữ Lôi Phong người chỉ cao một mét sáumươi lăm lại đi cõng một bệnh nhân cao một mét tám mươi thì quả là thứ khó tìmnhất trong những thứ khó tìm. Bệnh nhân rất cảm động, nhưng hậu quả xảy ra ngaysau đó thật nghiêm trọng, Ninh Hạo Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tot-nghiep-roi-ket-hon-thoi/3167854/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.