Tất cả người ở chỗ này nghe được lời của Lương Tư Lạc đều sửng sốt, vẫn là Lưu Đào phản ứng trước tiên: “Chính là Lương Tại Thiên thường xuyên xuất hiện trên TV kia sao?”
Nhìn nhìn hai người bạn tốt bị chính mình làm cho ngây ngốc “Đúng vậy, chủ tịch Lương thị là ba của tớ, xin lỗi vẫn luôn giấu các cậu, nhưng tớ luôn xem hai người các cậu là bạn tốt, không quan tâm đến gia thế của tớ.”
Lúc này Nghiêm Bân cũng phản ứng lại, cố ý cười lưu manh trêu chọc: “Sao mà tức giận cơ chứ, có bạn thân là kẻ có tiền thật tốt a, Lạc Lạc về sau cậu nuôi tớ được không, tớ sẽ ngoan ngoãn nghe lời~” Vừa nói vừa dán lại gần, chính là còn chưa đụng vào Tư Lạc đã bị Cao Diễm chặn ngang rồi kéo cậu về ngực mình, ánh mắt bốc hỏa nhìn cái người cười quyến rũ kia.
Nghiêm Bân nhìn đến ánh mắt kia, giả bộ than thở, “Thật đau lòng, sớm biết rằng cậu có tiền như vậy tớ đã xuống tay từ đầu, hiện tại con thỏ nhỏ đã bị sói đói tha đi rồi.”
Trương Đình từ kích động vừa rồi kịp phản ứng: “Dọa ai chứ, đừng tưởng rằng mình họ Lương liền có thể hù người, tao không tin trùng hợp như thế, hừ, chờ xem.”
“Không tin tôi cũng không có biện pháp, mỏi mắt mong chờ đi, ha ha.”
Nói xong quay đầu lại chào hai người bạn rồi kéo Cao Diễm ra ngoài, hiện tại quan trọng nhất là muốn biết ý của anh, người này bây giờ mới là người cậu để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-cong-tu/2150396/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.