Mục Vô Nhai cười cười gọi cho Thẩm Ngạn.
"Alo... Vô, Vô Nhai." Giọng nói Thẩm Ngạn trong điện thoại có hơi nghẹn ngào.
Mục Vô Nhai nhạy cảm nhận ra điều gì đó: "Anh, anh làm sao thế?"
"Không có gì."
"Nếu không có việc gì, vậy thì anh nhớ xem mình có quên gì không?"
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, Thẩm Ngạn nhẹ giọng nói: "Không có quên, chỉ là, chỉ là tối nay, ba anh phẫu thuật sớm, anh ở ngoài phòng mổ chờ ca phẫu thuật kết thúc, đêm nay không đến nhà em được, ngày mai đi, ngày mai được không?"
Mục Vô Nhai nhíu mày: "Phẫu thuật sớm? Sao lại thế này?"
Thẩm Ngạn nói: "Không, không có chuyện gì, em không cần quá bận tâm."
Anh vừa dứt lời, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng ồn ào hỗn loạn, có người hét lên, hét cái gì Mục Vô Nhai nghe không rõ, tiếp theo đó là tiếng đồ vật va vào mặt đất, sau đó tín hiệu điện thoại liền đổi thành âm báo bận.
Mục Vô Nhai không chút do dự cầm áo khoác lên lái xe chạy đến bệnh viện.
Dì Vương cũng ở bệnh viện, bà đứng ngồi không yên trước cửa phòng bệnh nội trú, vừa nhìn thấy Mục Vô Nhai thì hốt hoảng chào hỏi: "Ông chủ, ba của cậu Thẩm đã qua đời, ông ấy đột nhiên trở bệnh nặng vào buổi tối, ca phẫu thuật đã không thể cứu được ông ấy... "
Đôi mắt Mục Vô Nhai hiện lên một tia khiếp sợ, hắn dừng lại một lúc lâu, sau đó hỏi: "Anh ấy đâu?"
Dì Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-va-chim-hoang-yen-han-giam-giu-deu-co-benh/1904540/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.