Mất hơn nửa năm kể từ lúc xét nghiệm ADN cho đến lúc ly hôn, lần sinh nhật lần thứ mười năm ấy của bé Thẩm Ngạn trải qua cùng với lời than khóc và mắng mỏ của mẹ cậu.
Ngày đó mẹ dẫn theo Thẩm Ngạn bỏ đi, cha Thẩm ngồi một mình trong phòng làm việc hút hết hai bao thuốc, Thẩm Ngạn bé nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy cha mình hốc hác tiều tụy như vậy, râu ria xồm xoàm cộng với đôi mắt thâm quầng, như thể ông đã già đi năm tuổi chỉ sau một đêm.
Bé Thẩm Ngạn chạy đến bên cha, khóc lóc gào: "Cha ơi, con không muốn đi, con không đi có được không ạ?"
Cha Thẩm nhìn cậu một cái rồi khàn giọng nói: "Cậu bé, chú không phải là cha của con."
Tình nghĩa nuôi dưỡng mười năm không thắng nổi hai chữ huyết thống, nó đã khắc sâu vào trong xương cốt quan niệm về gia đình, không có lời giải thích.
Thẩm Ngạn chưa bao giờ trách cha anh vì ngày ấy đã không giữ mình lại, anh thậm chí còn không trách người mẹ bồng bột năm đó của mình.
Mười tuổi, ở cái tuổi này anh đã hiểu hết mọi chuyện rồi. Cũng nên học được cách đối mặt.
Mẹ mang theo Thẩm Ngạn đi tìm cha ruột, hơn nữa còn tái hôn với người đàn ông ấy.
Thế là suốt một năm sau đó, bé Thẩm Ngạn gần như phải chịu cảnh bạo lực gia đình mỗi ngày.
Nói dài cũng không dài lắm, mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Một năm, 365 ngày, 8760 tiếng.
Nói là khó...
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-va-chim-hoang-yen-han-giam-giu-deu-co-benh/2148087/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.