Thẩm Ngạn thoáng ngây người, sau đó gật đầu rồi cất bước chầm chậm về phía Mục Vô Nhai.
Vết thương ở gáy hôm qua vẫn chưa lành, Thẩm Ngạn có hơi hối hận vì nãy mình không tự nới rộng trong phòng tắm, anh vẫn còn đang sốt nhẹ, hy vọng đêm nay Mục Vô Nhai nhẹ nhàng một chút, tuy rằng nếu có mạnh bạo gì thì Thẩm Ngạn vẫn sẽ cố nhịn, nhưng để đến mức mai phải vào bệnh viện thì khá là phiền phức.
Thẩm Ngạn thở nhẹ một hơi rồi ngồi lên giường, anh vừa thay đồ ngủ, quần chun chỉ cần kéo nhẹ là có thể cởi ra, Thẩm Ngạn ngẩng đầu lên thì thấy Mục Vô Nhai đang khoanh tay đợi mình, anh cắn răng kéo quần xuống để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp rồi lẳng lặng ngồi trên giường.
Thẩm Ngạn đợi Mục Vô Nhai đi tới, anh nghĩ cho dù hắn không thích dạo đầu hay cũng không muốn hôn môi thì lúc này ít nhất cũng nên ôm mình chứ?
Nhưng Mục Vô Nhai không làm gì cả, sau một hồi im lặng, hắn như nhận ra điều gì đó mà dần dần đến gần Thẩm Ngạn rồi hất cằm nói: "Quần lót cũng phải cởi ra."
Hai mắt Thẩm Ngạn tối sầm lại, trái tim anh như bị ai đó dùng búa đập ra một lỗ hổng, rỗng toác, anh từ từ đưa tay đến lớp phòng tuyến cuối cùng của mình, rồi tự ngập ngừng, do dự vì quá bối rối và xấu hổ.
Cảm giác này chẳng khác nào một món đồ được trưng bày trong lồng sắt, trần truồng và không chút phẩm giá.
Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-va-chim-hoang-yen-han-giam-giu-deu-co-benh/2148089/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.