14.
Sau khi cậu thống khổ rời đi, tôi rốt cục ức chế không được ngã quỳ trên mặt đất.
Đau.
Đau quá.
Không chỉ là thân thể, mà còn có trái tim đã bị cậu lấp đầy của tôi.
15.
Sau đó suốt bảy năm, tôi không còn nhìn thấy cậu nữa.
16.
Gặp nhau lần nữa, chính là ngày tiệc cưới.
Anh thay đổi, trên mặt không có nụ cười ôn nhu, đáy mắt cũng không có ý cười lấm tấm sao nhỏ, ánh mắt nhìn về phía tôi băng lãnh lại lãnh đạm… Thế nhưng, khi anh nhăn mặt lại giống như bảy năm trước, thẳng tắp đâm trúng trái tim của tôi, khiến tôi không thể nào dời mắt nổi.
17.
Hôn nhân thương mại không cần tình yêu, tôi cần phải làm một Omega hữu dụng đạt tiêu chuẩn với anh… nhỉ?
18.
Trên tiệc cưới, anh uống thật nhiều rượu, một chén lại một chén như nước lọc rót vào trong bụng, tôi không nhìn nổi, muốn tiến lên ngăn cản anh, nhưng anh như không nhìn thấy tôi, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của tôi.
Đợi đến lúc chúng tôi trở về, anh đã say rồi.
Tôi lái xe trở lại, mới vừa thắt đai an toàn vào cho anh, đột nhiên nghe thấy anh gọi tên của tôi một tiếng.
Thanh âm của anh rất nhẹ, rất ôn nhu, không có chút oán giận cùng không cam lòng nào, thật giống như chỉ cần tôi nói một chút, anh liền có thể bỏ lại quá khứ trước kia.
Anh nói: “Hạ Tĩnh Chúc, em yêu tôi không?”
19.
Đây là sau khi gặp gỡ, câu đầu tiên anh nói với tôi.
20.
Yêu.
Yêu anh.
Em yêu anh.
Tôi mấp máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-va-bach-nguyet-quang/1424420/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.