26.
Tôi ở trong một căn phòng hẻo lánh, là phòng cách phòng ngủ chính xa nhất.
Ngày thứ hai, lúc tôi tỉnh dậy, anh đã không có ở đây rồi.
Trong phòng trống không, phòng cưới màu đỏ cố ý bài trí hiện ra vừa buồn cười lại châm chọc.
Nhưng đây là tôi tự làm tự chịu.
Bởi vì tôi là một tên lường gạt.
27.
Tôi và anh căn bản không phải hôn nhân thương mại.
Vốn tôi không nhất định phải kết hôn với anh, cuộc hôn nhân của chúng tôi là tôi chủ động yêu cầu.
28.
Buổi tối, tôi dựa theo trí nhớ làm bữa ăn khuya, đó là điểm tâm ngọt, khi đại học chúng tôi đều thích ăn.
Lúc đó chúng tôi thường xuyên chạm mặt ở tiệm đồ ngọt, sau đó anh còn dùng một số tiền lớn mua công thức của tiệm đó cho tôi, xem như quà sinh nhật của tôi.
29.
Tôi cuộn mình trên ghế sa lon một mực đợi tới khuya, mãi đến tận khi sắp ngủ anh mới trở về.
Nghe được âm thanh mở khóa, tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại, khi nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của anh, tôi liền chùn bước.
Cổ họng tôi đắng chát, giọng nói tựa như không phải là của mình: “Em làm điểm tâm ngọt… Anh có muốn ăn không?”
Anh ngước mắt nhìn tôi, trong con ngươi, là một loại tâm tình phức tạp khó có thể hình dung, tôi xem không hiểu.
Qua hồi lâu, anh mới nhẹ giọng nói: “Không muốn, tôi dị ứng với bơ.”
30.
Mãi đến tận ngày hôm nay, tôi mới biết, thì ra gặp gỡ đã từng là ngẫu nhiên, đều bởi vì có người không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-va-bach-nguyet-quang/1424421/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.