Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đó là một khuôn mặt chuẩn tiêu chí nhân vật chính.
Nếu như Khuất Thiếu Tư không biết trước hắn là nhân vật chính, hắn sẽ không nghi ngờ gì mà đinh ninh người đàn ông ngồi trong xe mới đúng là nhân vật chính.
Người đàn ông nọ cũng chú ý đến Khuất Thiếu Tư.
Một bộ quần áo bệnh nhân xộc xệch to rộng khoác trên người, chân trần đạp lên hàng cây xanh*, trên trán quấn băng gạc, màu máu trên mặt trong đêm tối như màu đen thuần, chỉ có duy nhất đuôi mắt của Khuất Thiếu Tư là còn lạc lõng một giọt máu đỏ tươi ma mị, trông giống như nốt ruồi son bẩm sinh.
*Gốc là 绿花带, dải cây xanh trong khuôn viên trường hay trong các giải phân cách làn đường quốc lộ ấy.

Người đàn ông nọ nhướn nhướn đôi mắt đào hoa, quay đầu sang cười với Khuất Thiếu Tư một cái rồi nghênh ngang mà đi.
Khuất Thiếu Tư ngạc nhiên đến chết lặng.
Tên này, anh ta vừa làm náo loạn chỗ này lên, mém nữa là đâm chết người rồi, còn cười vui vẻ như vậy được à?
Một việc còn làm cho Khuất Thiếu Tư trố mắt nhìn hơn nữa là cậu thanh niên thấy chủ xe Bentley đi mất, bò dậy từ tấm đệm cao xu nhanh chóng chạy theo, vừa kêu vừa khóc phía sau đuôi xe: "Anh trai ơi về đi anh! Em không cho phép anh đi! Anh về đi mà! Hu hu, em không cần anh đi đón cô ấy đâu!"
Anh trai á?!
Khuất Thiếu Tư mở to mắt nhìn, đây là lần thứ hai trong ngày tam quan* hắn đảo lộn hoàn toàn.
*Tam quan gồm thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan.
Không bao giờ có thể ngờ rằng, trong thời gian mà hắn đáng lẽ đang nằm trong phòng cấp cứu theo cốt truyện thì ở bên ngoài cũng xảy ra một chuyện khiến người nghe rùng cả mình.
Tiếng kêu khóc của cậu thanh niên không hề hấn gì, chiếc xe Bentley đã nhanh chóng biến khỏi tầm nhìn, cậu thanh niên ỉu xìu mà quay lại, đúng lúc đó Khuất Thiếu Tư xoay đầu, đối diện trực tiếp với cặp mắt đỏ bừng của cậu ta.
Phát hiện người lạ, nét ỉu xìu trên khuôn mặt cậu thanh niên biến đổi ngay, trợn mắt nhìn hắn một cách hung dữ: "Bố tổ, xem cái gì! Cút đi! Cẩn thận tao đập á!"
Đầu lông mày Khuất Thiếu Tư nhíu nhíu, đang định mở miệng.
Ò é ò é ò é.
Tiếng còi xe từ xa đến phá hỏng không khí lặng yên.
_______
Xe cảnh sát và xe cứu thương đến cùng lúc, cửa xe cứu thương mở ra, hai nhân viên cứu hộ dẫn đầu bước xuống, đưa mắt thật lâu về phía Khuất Thiếu Tư và cậu thanh niên, dứt khoát nâng cáng đến chỗ Khuất Thiếu Tư.
Khuất Thiếu Tư lướt ngang qua thân xe cứu thương, thấy không phải là xe của bệnh viện thành phố, mắt hắn sáng lên hẳn, chẳng thèm giải thích hắn chỉ là người qua đường, chả liên quan gì đến chuyện này, nhanh chóng nằm ngay lên cáng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hắn được nâng vào xe cứu thương, khi đi ngang qua chỗ cảnh sát và cậu thanh niên, âm thanh từ tiếng nói của cậu thanh niên lọt vào tai hắn: "Còn muốn tôi nói mấy lần nữa vậy, là tôi không chú ý nên đâm xe, không có xảy ra chuyện gì cả, mấy người có phiền lắm không hả, tôi có báo cảnh sát đâu, mấy người quan tâm làm cớt gì..."
Mấy lời sau Khuất Thiếu Tư không nghe được nữa, nhịp thở bình ổn lại, đã chìm vào giấc ngủ sâu.
_______
Vừa chớp mắt hai tháng đã trôi qua, trong khoảng thời gian đó, Khuất Thiếu Tư chỉ dưỡng thương, cuối cùng cũng đủ tiêu chuẩn để xuất viện.
Ngày xuất viện, hắn từ chối việc mẹ Khuất tới đón.
Thời gian hai tháng, nói dài thì cũng không dài, nói ngắn thì cũng không ngắn, Khuất Thiếu Tư ngẫm nghĩ lại về cốt truyện nguyên tác vô số lần, đặt ra một mục tiêu vì cuộc đời phía trước của hắn—— Rời xa thụ chính, làm một vị chủ tịch xứng chức, cần cù chăm chỉ!
Để có thể đạt được mục tiêu, hắn còn lựa chọn thật kỹ càng, thật tỉ mỉ sáu quy tắc:
Thứ nhất, làm việc.
Thứ hai, làm việc.
Thứ ba, vẫn là làm việc!
Thứ tư, tiết kiệm tiền.
Thứ năm, tiết kiệm tiền.
Thứ sáu, vẫn là tiết kiệm tiền!
Tự gọi xe chạy về nhà đương nhiên là tiết kiệm hơn so với mẹ Khuất đi tới đi lui, tiền xe cũng phải tiết kiệm, cho nên sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện, Khuất Thiếu Tư mang theo hành lý tự gọi xe về nhà.
Căn cứ vào cốt truyện, từ khi tròn 18 Khuất Thiếu Tư đã ngay lập tức dọn khỏi nhà cũ họ Khuất để đến ở một mình tại biệt thự vùng ngoại ô.
Tốn 45 tệ để gọi xe về cửa biệt thự, tài xế hết liếc mắt nhìn hắn rồi đến căn biệt thự xa hoa mà đánh giá vài lần mới rời đi trong tâm trạng hoài nghi.
Tháng sáu, hoàng hôn chiếu xuống giàn nguyệt quý*, đâu đâu cũng nghìn tía muôn hồng. Quản gia nhận được điện thoại của mẹ Khuất, bảo người giúp việc đứng thành hai hàng chào đón Khuất Thiếu Tư.
*Hoa nguyệt quý còn gọi là hoa hồng Trung Quốc, tường vi Trung Quốc.

Bóng dáng Khuất Thiếu Tư vừa lập lò cuối vườn hoa, bọn họ khom lưng cùng một lúc: "Chúc mừng ngài đã về nhà!"
Khuất Thiếu Tư nhìn về bọn họ bằng vận tốc ánh sáng.
20 người giúp việc, tính thêm quản gia, tổng cộng là 21 người. Nếu lương tháng của mỗi người là 6 nghìn, vậy mỗi tháng hắn phải trả tổng cộng là 126 nghìn tệ.
Không cần thiết, thật sự không cần thiết chút nào!
Khuất Thiếu Tư đi đến trước mặt quản gia, nói một cách nghiêm túc: "Cho bọn họ nhận thêm một tháng lương nữa rồi rời đi ngay bây giờ đi."
Quản gia nghe vậy hoảng hồn, nhìn Khuất Thiếu Tư với dáng vẻ không tin được: "Thưa ngài, chuyện trong nhà sau này chỉ có mình tôi xử lý thôi ạ?"
"Không." Khuất Thiếu Tư lắc đầu, "Ông nhận thêm hai tháng lương nữa rồi đi chung với bọn họ."
Quản gia: "..."
Hắn và 20 người giúp việc quay mặt lại nhìn nhau, trong tâm lý cùng có chung một suy nghĩ, không xong rồi! Cậu Khuất sắp phá sản rồi!
Lòng quản gia trào lên nỗi cảm thông, dù sao cũng nhận lương 4 năm ở chỗ Khuất Thiếu Tư, ông không nỡ chút nào, mở miệng nói: "Thưa ngài, không bằng chờ chúng tôi tan tầm rồi hẵng rời đi."
Người phụ bếp cũng liên tiếng: "Đúng đó thưa ngài, ít nhất cũng phải đợi xong..."
"Tôi đã quyết định rồi." Khuất Thiếu Tư lớn tiếng nói: "Mọi người đi ngay bây giờ luôn đi!"
Từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu xuống nghèo thì khó, hắn ngay từ lúc này phải tập làm quen với những ngày không có người giúp việc, nếu không một ngày rồi hai ngày, càng lâu khó khăn hơn nhiều!
Mọi người thấy Khuất Thiếu Tư kiên quyết đến vậy, cũng không cần phải khuyên bảo nữa, im lặng mà rời đi.
Rất nhanh thôi trong biệt thự to lớn chỉ còn mỗi mình Khuất Thiếu Tư, hắn hít một hơi thật sâu, xoa xoa mặt, bước chân vào căn phòng đã quen từ lâu.
Từ ngày hôm nay trở đi, tháng nào hắn cũng tiết kiệm được 126 nghìn tệ.
Tốt quá đi, đốt pháo ăn mừng vì hắn đã hoàn thành bước đầu tiên để thực hiện mục tiêu thôi!
Khuất Thiếu Tư cười thật tươi, nhưng chỉ vài phút sau khi vào phòng bếp kiếm ăn, hắn đã không cười nổi nữa.
Phòng bếp 50m vuông cần cái gì thì có cái đó, đầu bếp cũng đã rửa sạch và chuẩn bị xong toàn bộ nguyên liệu nấu ăn hôm nay rồi.
Thịt bò nhập khẩu, cá đến từ đại dương, rau dưa tươi rói vẫn còn đẫm nước, tất cả đã được xử lý tỉ mỉ và đẹp đẽ, đặt trên mâm chờ bỏ vào nồi.
Cái gì cũng tốt đẹp cả, trừ việc Khuất Thiếu Tư không biết nấu cơm.
Hắn sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn mớ nguyên liệu nấu ăn trong bồn rửa, đoán hết câu nói chưa xong của người giúp việc: "Đúng đó, ít nhất cũng phải đợi xong cơm tối của hôm nay đã."
Nhìn tới những nguyên liệu nấu ăn rực rỡ tươi rói mà bụng réo như điên, Khuất Thiếu Tư đứng dại ra một lúc, móc điện thoại ra tính gọi cơm hộp để chắp vá đêm nay.
Công ty có nhà ăn, sau này hắn sẽ ở lại công ty ăn hết luôn!
Mở phần mềm gọi cơm hộp lên, đồ ăn không tính là mắc, nhưng vì Khuất Thiếu Tư ở vùng ngoại thành, phí ship tổng cộng hơn hai chữ số, hơn nữa còn có phí đóng gói lung tung gì đó, giá cao hơn ăn trong tiệm gần gấp đôi.
Khuất Thiếu Tư tắt điện thoại không do dự chút nào, quay người lục đồ ăn có sẵn trong tủ lạnh.
Trong phòng bếp có hai cái tủ lạnh đang mở toang hoang đã đựng đầy đồ, chỉ là bởi vì ngày trước Khuất Thiếu Tư không ăn trái cây không ăn đồ ăn vặt cũng không ăn đồ ngọt, trong tủ lạnh ngoài mấy chai nước có ga, chỉ có một thứ có thể bỏ vào bụng ngay—— hai củ cà rốt.
Khuất Thiếu Tư: "..."
_______
Sau khi ăn xong hai củ cà rốt, uống một chai nước có ga, bụng cuối cùng cũng không kêu réo vì đói nữa, hắn lên lầu tắm bồn, bệnh viện tuy là có phòng tắm đơn nhưng mà tắm vòi sen và tắm bồn khác nhau lớn lắm, hai tháng này, hắn nhớ nhất là bồn tắm nhà hắn.
Khuất Thiếu Tư chuẩn bị một bồn nước ấm thoải mái để tắm, cả người khoan khoái, tuỳ tiện lau tóc vài lần, khoác áo tắm dài đi chưa được mấy bước thì nghe được tiếng nhạc cổ điển.
Khuất Thiếu Tư lần theo tiếng nhạc, hoá ra là điện thoại đặt đầu giường.
Trong thời gian này để không ai làm phiền, điện thoại của hắn lúc nào cũng tắt máy, hôm nay mới mở mới lên lại. Hắn nghe nhạc cổ điển mà trầm ngâm suy nghĩ, đi qua cầm lấy điện thoại, thì ra là mẹ Khuất gọi đến.
Điện thoại vừa kết nói với đầu kia, giọng nói của mẹ Khuất đã vang vảng: "Con ơi, mẹ nghe bác quản gia bảo là con sa thải bọn họ hết rồi hả, con không hài lòng cách bọn họ làm việc đúng không? Không sao hết, để mẹ tìm lại cho..."
"Không phải ạ." Khuất Thiếu Tư ngắt lời bà, "Con chỉ không muốn lãng phí tiền thôi."
"Gì cơ?" Mẹ Khuất tưởng mình nghe lầm, dừng lại vài giây, "Mẹ chưa nghe rõ, con nói lại lần nữa đi."
Khuất Thiếu Tư: "Về sau con sẽ tự chăm sóc mình tốt, không cần phải lãng phí tiền nếu không cần thiết."
Đầu bên kia im lặng một lúc, nhưng chỉ lát sau, giọng nói đầy kích động của mẹ Khuất lại vang lên lần nữa: "Con đứng yên đó, giờ mẹ qua đón con đi kiểm tra lần nữa. Bệnh viện này không có trách nhiệm quá, đầu óc con còn chưa khôi phục như thường mà đã cho xuất viện rồi! Mẹ phải đi khiếu nại bọn họ, phường lang băm!"
Khuất Thiếu Tư: "..."
Hắn giải thích nửa tiếng, cuối cùng cũng bỏ được cái ý nghĩ đi kiểm tra lại của mẹ Khuất, cúp máy, Khuất Thiếu Tư không bỏ điện thoại ra ngay mà mở cài đặt tiếng chuông ra.
Một vị chủ tịch xứng chức, làm gì có thời gian mà cài đặt chuông điện thoại riêng, làm chủ tịch, thì nên dùng chuông mặc định!
Đặt chuông về mặc định, Khuất Thiếu Tư cảm thấy dễ chịu.
Không thèm đợi tóc khô hắn đã tắt đèn, ngồi xếp bằng ở đầu giường nghiêm túc tính tiền điện, biệt thự 500m vuông, trước giờ tiền điện tháng nào cũng lên tới hơn mười nghìn, từ giờ trở đi không thể sử dụng điện lãng phí lần nào nữa.
Khuất Thiếu Tư có nghĩ đến việc bán biệt thự đi để mua phòng chung cư đơn, nhưng hai năm sau chỗ này sẽ phải mở rộng ra, giá nhà cao hơn mấy lần, nếu mà bán bây giờ thì rất phí* nên hắn bỏ cái ý nghĩ này ngay.
*Chỗ này không hiểu sao nó toàn ra bệnh thiếu máu. Vậy nên tui chém đại luôn.
Nếu biệt thự này tháng nào cũng phải tốn tiền chỉ để tu sửa thì hắn không cần phải tốn tiền mua chung cư nữa.
Tính toán các loại chi phí, trong bóng tối, tóc Khuất Thiếu Tư cũng khô rồi. Cảm giác buồn ngủ đến bất ngờ, hắn nằm lên chiếc giường mềm mại vừa lòng nhắm mắt.
Không tồi, hôm nay tiết kiệm được 500wh điện, là một sự bắt đầu tốt đẹp.
500wh điện, 1kwh điện, càng tiết kiệm thì càng nhiều!
_______
Sáu giờ sáng hôm sau Khuất Thiếu Tư rời giường, công ty phục vụ bữa sáng đến tám giờ rưỡi, hắn muốn đến sớm để ăn sáng. Rửa mặt xong mở tủ quần áo ra, nguyên một giàn tây trang thủ công sang trọng, bộ nào bộ nấy giá trị phải trên sáu con số.
Về chuyện ăn mặc, Khuất Thiếu Tư không có ý định thay đổi, làm chủ tịch thì vẫn phải dựa vào việc mặc vest để kiếm tiền, sau này mặc cho cẩn thận, mặc được mấy năm thì cũng không được xem là lãng phí nữa. Còn về phần nút áo vàng và đồng hồ hàng hiệu trong ngăn kéo, Khuất Thiếu Tư chỉ để lại một cái đồng hồ thạch anh hắn thường dùng, còn lại toàn bộ đóng gói chờ lúc tan tầm cầm đi tái chế*.
*Từ gốc là 回收, có hai nghĩa một là tái chế hai là thu về, có vẻ tái chế hợp hơn.
Sửa sang xong, Khuất Thiếu Tư cầm cặp da đi đến cửa, kéo cửa ra, một chiếc Maserati đã đậu bên ngoài, tài xế thấy Khuất Thiếu Tư cầm túi xách công sở, ngẩn người, chạy xuống xe thật nhanh, chạy chậm qua chỗ hắn để mở cửa hộ: "Chủ tịch Khuất, hôm nay đến công ty ạ?"
Khuất Thiếu Tư mém nữa là quên hắn còn có tài xế, hắn gật đầu rồi khom người lên xe.
Một tiếng sau thì đến công ty, tài xế dừng xe, đang muốn xuống xe mở cửa cho Khuất Thiếu Tư, hắn xua tay trước: "Tôi tự làm, giờ anh đến bộ phận tài chính lãnh thêm tiền lương một tháng nữa đi, không cần đến nữa đâu."
Nói xong rồi mở cửa xe, nhanh nhẹn phóng khoáng mà bước xuống xe.
Vừa xuống xe, Khuất Thiếu Tư đứng hình tại chỗ.
Trước mắt là những toà nhà cao tầng trong trung tâm thành phố toả sáng rực rỡ dưới nắng mai.
Đang trong thời gian làm việc nhưng ở hai bên, công nhân làm việc cho nhà họ Khuất đứng đầy, bọn họ căn chuẩn thời gian mà mỉm cười khom lưng, giọng nói vang vọng cả một góc trời.
"Chủ tịch Khuất, chào buổi sáng."
_______
Lời của editor: Edit lời thoại là dễ nhất:3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.