Ngồi được một lúc, khi mà đôi bên đang trầm ngâm không biết làm thế nàocho phải thì chị Tuệ đi đến, ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Phunhân, điện thoại của tiên sinh.”
Lâm Hi Hi có chút chấn kinh, khuôn mặt thoáng qua một tia tái nhợt, giơtay đón lấy ống nghe, nhẹ nhàng áp vào tai. Nhỏ nhẹ nói: “Alô.”
Phía bên kia trầm lặng một lúc lâu, lát sau mới nghe thấy thanh âm có chút uể oải của hắn: “Thế nào? Đã tỉnh?”
“Dạ…” Nàng bỗng nhiên nghẹn giọng không biết tiếp theo nên nói gì vớihắn, hắn cũng im lặng. Nhớ tới cảm xúc tối qua của hắn, nàng có chút rét run, cuối cùng cũng áp chế mọi cảm xúc, phá vỡ không khí yên lặng: “Ởđây …. Có hai người khách mới đến, họ giới thiệu …. Là người thân củaanh, nhưng …. Em cũng không có quen biết họ …. Anh, anh ….trở về đượcchứ ….” Nàng cố gắng nói ra suy nghĩ của mình, không gian trầm mặc áplực lại nổi nên.
Ở một nơi khác, ngón tay thon dài của Tần Dịch Dương đặt lên tay lái,tập trung lắng nghe động tĩnh của nàng. Hắn phá vỡ bầu không khí tĩnhlặng giữa hai người: “Đừng sợ, anh lập tức trở về.”
Lâm Hi Hi đột nhiên nghẹn lời, không biết có thể nói điều gì nữa, chẳngqua là nàng không thể thân thiết như trước với người đàn ông kia, giốngnhư chưa có chuyện gì xảy ra, lông mi thật dài cụp xuống, nàng không nói được lời nào.
“Để cho họ tiếp điện thoại đi.”, Tần Dịch Dương có thể cảm nhận được tâm tư của nàng, tiếng nói vẫn nhu hòa săn sóc như trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-thuc-dang-so/1527851/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.