Người hầu nghênh đón ở cửa, đỡ lấy cặp công văn của hắn, cung kính nói: “Tiên sinh đã trở lại.”
Tần Dịch Dương nới lỏng cà-vạt, liếc mắt quyét toàn bộ một lượt phòng khách: “Cô ấy đâu?”
“Dạ, phu nhân ở trên ban công lầu hai.”
Ban công lầu hai...
Nơi đó ngắm cảnh quả là không tồi.
Lòng Tần Dịch Dương dâng lên một tia mềm mại, cởi Âu phục vắt lên trênsofa, lập tức đi lên lầu hai, băng qua giường lớn màu xanh dương, đôichân thon dài của hắn chậm rãi hướng phía ban công đi, nơi đó có mộtchiếc ghế tao nhã, nàng im lặng nằm trong lòng ghế, lông mi dài cong che phủ đôi mắt xinh đẹp, hé ra một chiếc chăn đơn hơi mỏng, cổ tay mảnhkhảnh lộ ra bên ngoài, thân hình có vẻ nhỏ bé yếu ớt, nghe có động tĩnhlông mi của nàng khẽ động đậy, đôi mắt to tròn mở choàng dưới ánh nắngấm áp, da thịt trắng nõn đến trong suốt, hơi có chút phiếm hồng.
“Anh....” Lâm Hi Hi không biết hắn trở về tự khi nào, theo bản năng mà đứng dậy.
Tần Dịch Dương chậm rãi đi qua, cúi người xuống, đè lại bả vai của nàng.
“Mệt mỏi phải không? Trước nghỉ ngơi cho tốt đã.” Thanh âm của hắn rấtnhẹ rất ôn nhu, ngón tay chạm đến da thịt trên bả vai của nàng, lànhlạnh, hắn không khỏi dùng bàn tay bao trùm đầu vai của nàng, không nghĩtới thân thể tiểu nữ nhân trong chăn kia lại run lên một chút.
Mặt nàng có chút tái nhợt, độ ấm từ lòng bàn tay hắn nàng rất quen thuộc, cũng thực…sợ hãi.
Một tia nhiều hơn là áy náy, dâng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-thuc-dang-so/1527812/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.