Lúc mà Lâm Hi Hi đứng dậy cả người nàng đều đau nhức, nhất là giữa haichân, khẽ cựa cũng đau đến lợi hại, nước mắt mau rớt xuống.
Ánh nắng sớm mai chiếu vào, gió nhẹ khẽ lay động rèm cửa xanh nước biển.
Nàng nỗ lực đứng dậy, đi vào trong phòng tắm trong phòng sửa soạn mộtchút, lúc này mới quấn khăn đi ra. Nước nóng khiến nàng thoải mái hơnmột chút, giảm bớt những đau nhức đêm qua đang dâng lên.
Nàng đi dép lê đi ra khỏi phòng tắm, toàn bộ trong phòng đều không có y phục, chỉ có thể bọc khăn tắm mà trở lại bên giường.
Ngồi xuống, cánh tay nhỏ bé yếu ớt chống lên trán, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có một tia thống khổ.
Tối qua rốt cuộc đã làm cái gì mà chọc tới hắn chứ?
Là do nàng nói hiệp nghị của bọn họ ngày nào đó sẽ ngưng hẳn, sẽ kết thúc sao, bởi vậy hắn mới tức giận sao?
Bất quá …
Cũng thật là đáng sợ, hiện tại cả người nàng đều không thể động đậy nổi.
“Cốc, cốc, cốc” cửa phòng bị gõ vang lên.
“Phu nhân, tôi có thể tiến vào sao?”
Là một giọng nữ, Lâm Hi Hi dừng ở cửa phòng, nhẹ giọng nói: “Mời vào!”
Thanh âm của nàng có chút khó khăn, khiến cho nàng nghĩ mình thật khótính. Trong phòng rõ ràng rất ấm áp, thế nào nàng lại cảm thấy có mộttia lạnh run. Người hầu cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày đi vào bêntrong, thì thấy nàng cuộn mình đứng dậy, ôm lấy hai vai rất yếu đuối màtựa ở bên mép giường.
“Phu nhân, những … y phục này là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-thuc-dang-so/1527811/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.