Trong phòng bệnh yên tĩnh có âm thanh cãi cọ, mọi người đều dừng lại nhìn vào bên trong.
Mềm mại tựa đóa hoa bách hợp đứng im tại chỗ, Lâm Hi Hi nhìn Tống Viện Y, ánh mắt mang một tia ảm đạm.
Tống Viện Y hơi đỏ mặt, vẻ mặt cũng rất khó chịu.
“Hi Hi…” Cô đi qua ôm lấy Lâm Hi Hi, cằm gác tại vai nàng nức nở khócnói: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, mình thực sự không có dũng khí, mìnhbiết cậu đều là muốn tốt cho mình, mình cũng hối hận, mình hận chínhmình vô dụng, Hi Hi cậu giúp mình, cậu đừng bỏ rơi mình, mình thực sựmuốn hắn bị trừng phạt thích đáng…”
Nước mắt ấm áp rơi trên vai nàng, trong lòng Lâm Hi Hi có chút phức tạp, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy Tống Viện Y, vỗ lưng cô.
Nàng có thể lý giải tâm tình của cô ấy, chính là như vậy, nàng thà rằng người chịu thống khổ là mình.
Không có khả năng biết trước được điều gì, thời gian tới kỳ thực rất đáng sợ.
“Mình sẽ cố hết sức giúp cậu, đuợc chứ?” Thanh âm của Lâm Hi Hi mềm nhẹ mang theo một chút khàn khàn, an ủi cô.
Ánh mặt trời buổi chiều vương vãi đầy mặt đất, ánh sáng đỏ rực khiến nàng mê muội.
“Còn muốn tiếp tục sao?” thanh âm trầm thấp của Tần Dịch Dương lộ ra nhu tình ấm áp, nhẹ giọng hỏi nàng.
Bọn họ không lái xe, chỉ là cùng ngồi ở ghế sau, nhìn ngoài cửa sổ, ánhchiều tà dần dần buông xuống. Ngoài kia rất đẹp, đẹp đến mức có thểkhiến nàng tạm thời quên đi những tội ác đẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-thuc-dang-so/1527741/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.