Lưu Ân đang trò chuyện với mấy đồng nghiệp thì nghe tiếng gọi tên mình vang lên, mà giọng nói... không cần quay đầu lại nhìn cũng đoán biết là ai.
“Lưu Ân!”
“Đường Vận!”
Lưu Ân xin phép mọi người rồi đi đến chỗ Đường Vận đang đứng, anh và cô chủ động tìm một chỗ khuất người để nói chuyện.
Đường Vận nhìn thấy Lưu Ân tuy là vui vẻ trong lòng nhưng nghĩ lại vẫn có phần giận dỗi, cô lập tức trách móc:
“Không nghĩ đến anh sẽ tham dự hội thao này. Nghe nói các anh làm báo cáo một dự án quan trọng còn phải cách ly cả nhóm ở trong một khách sạn cao tầng, không được tiếp xúc người ngoài, càng không được tùy ý sử dụng điện thoại. Ngờ đâu... Lại chẳng gọi điện thoại cho em. Lưu Ân! Anh có lúc thật vô tâm.”
Lưu Ân trầm ngâm.
Đường Vận để ý kĩ thì thấy điểm bất thường trên nét mặt của anh. Cô mông lung chẳng biết nói gì tiếp tục, sau đó ngẫm nghĩ liền lấy chiếc hộp trong túi xách ra đưa đến trước mặt Lưu Ân, cao hứng nói:
“Quà tặng anh nè. Là do em tự chọn. Em nghĩ rằng sẽ hợp với anh. Mong là anh sẽ thích.”
Lưu Ân không đưa tay ra nhận, ánh mắt thì nhìn lên bầu trời trong xanh ngoài kia.
Đường Vận cảm giác không đúng lắm liền quyết định hỏi thẳng:
“Anh sao thế? Chẳng phải nói đợi em trở về Thượng Hải chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc, sẽ...”
Đường Vận nghẹn lại, cô đã nói đến nước này mà anh ấy vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2653037/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.