Tiếng vỗ tay dồn dập vang lên. Bên dưới hò reo ai nấy đều phấn khích và hồi hộp. Hai đội chơi ai cũng trụ rất lâu, vô cùng đáng khen.
Cận Úy Thành ngồi ở khán đài VIP quan sát cặp đôi nhà Cảnh Duyệt vừa cao hứng lại vừa có chút gì ganh tỵ với họ. Anh chưa từng được tận hưởng một tuổi trẻ năng nổ phấn khích như vậy, chưa từng có người con gái nào kề cận nhiệt tình ăn ý và đồng hành thế kia... Họ làm anh ngưỡng mộ, làm anh kích thích.
Tràng vỗ tay lại nồng nhiệt vang lên dữ dội khi đội bạn đã bị bỏ xa và ngã xuống dưới.
Thắng bại đã định, tuy nhiên Cận Chí Minh và Đường Vận không có ý buông xuôi. Họ chính là quyết tâm muốn giật giải, muốn tận hưởng cảm giác máu lửa và vinh quang.
Cận Chí Minh nắm chặt lấy bàn tay thon gầy của Đường Vận kéo thật mạnh đi vào trong căn nhà gỗ, nỗi phấn khích tột cùng lẫn trong tiếng hò reo như muốn nổ tung. Anh không kìm chế được ôm chặt lấy Đường Vận, xoay cô một vòng, tiếng cười đùa của cả hai ngân vang trong gió thoảng.
“Chí Minh! Chúng ta đã thắng rồi. Anh thật ngầu đó!”
“Đường Vận! Em thật tuyệt vời...”
Trong mắt mọi người khi chứng kiến sự phối hợp ăn ý vừa diễn ra đều nhìn đến và có chung những suy nghĩ tán dương, họ thật xứng đôi, xem họ như đúng là trời sinh một cặp...
Nhưng là vẫn có điều ngoại lệ phát sinh. Ánh mắt ưu tư chất chứa sự kiên định. Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2653036/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.