Vừa lúc Tư Kỳ bị Mục Duật sai đi pha cà phê, một người phụ nữ ăn mặc trắng muốt từ đầu đến chân, ngọt ngào nhưng không kém phần quyến rũ lả lướt đi vào phòng CEO.
“Duật, sao anh không về nhà? Y Nhi suốt ngày cứ bảo nhớ papa. Duật, tối nay anh về nhé!”
Khương Lan đi đến chỗ Mục Duật ngồi, hắn không thèm liếc cô ta lấy một cái.
Cô ta cúi xuống, để lộ khe ngực như suối tiên vỗ về, cố ý cọ cọ vào cánh tay hắn, nói bằng giọng mũi:
“Duật, em cũng nhớ anh, em muốn…”
Cô ta cố tình ấn đôi gò bồng đảo vào cánh tay hắn, định mở lời thì bị hắn lạnh lùng cướp lời:
“Tối tôi sẽ về. Còn bây giờ, cô đi ra ngoài!”
“Duật, em không muốn, em muốn ở đây cùng anh. Người ta là nhớ anh đến không ngủ được, anh xem quầng mắt của em này, có khác gì gấu trúc không?”
Khương Lan phụng phịu chỉ vào vết thâm quầng dưới đôi mắt.
“Ơ kìa, má anh bị làm sao thế kia?”
Cô ta nâng mặt hắn lên, dí sát vào mặt mình, lấy hơi thổi vào bên má còn hơi đỏ của hắn.
“Phù, phù, chắc là đau lắm nhỉ?”
Gương mặt hắn trước sau đều khiến người ta lạnh sống lưng, hắn quay đầu, để đôi tay của Khương Lan lơ lửng giữa không trung phải nắm chặt thu về. Suốt cả quá trình, hắn vẫn không nhìn cô ta lấy một cái, nhưng tờ giấy trên tay đã dần nhăn nhúm lại.
Cô ta vẫn không biết, thấy hắn không nói gì liền cả gan ngồi lên đùi hắn, phần váy được kéo lên, lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-nguoc-dai-tinh-nhan/399455/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.