Thiên Ân cảm thấy mình đang đi giữa một biển sương mù, hư hư thực thực, như gió bụi mờ mịt, không thể nào phân định rõ rệt, trước mắt là một màu xám tro lạnh lẽo, cảm thấy như không gian cũng cô đặc nghẹt lại, không thể hít thở.
Kính Hàm thì trầm ngâm bên cạnh cô, dường như những gì anh sắp nói ra đây, cũng là những chuyện day dứt khiến anh không thể nói. Hơi thở dài buông xuống nặng nề, ai nói anh là cánh tay phải của Tề Yến Thanh, lại là người duy nhất tại đây có thể nói chuyện với cô những lúc như thế này?
_ Kính Hàm tiên sinh…?
Thiên Ân nghẹn ngào gọi tên anh, Kính Hàm cười rất buồn, ánh mắt bất định nhìn về phía trước, thanh âm trầm thấp vang lên.
_ Tin tôi đi Thiên Ân, tôi cũng không dễ chịu gì hơn cô đâu!
Bàn tay anh khẽ xoa nhẹ từng đốt ngón tay, chạm vào từng nốt chai sần cứng nhức trên bàn tay, dấu vết của những lần tập luyện lẫn cận chiến suốt những năm qua.
_ Thật ra cha cô, Triệu Văn, ông ấy không bị ai giết hại cả, mà tự tử!
_ Không thể!
Kính Hàm nhìn Thiên Ân lắc đầu, ánh mắt kiên định cẩn thận nói ra bí mật năm xưa.
_ Thật ra năm đó, cả tôi, cả ngài ấy đều có mặt ở thư phòng, nhưng khi đến nơi thì cha cô đã chết rồi. Cái chết của ông ấy nhìn qua thì là một vụ mưu sát, nưng thực chất là một vụ tự tử bị dàn dựng thành mưu sát!
_
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-duong-yeu/2967555/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.