Thiên Ân dựa lưng vào kệ sách phía sau lưng, từ từ đứng dậy. Ánh mắt vẫn không rời khỏi dáng người cao lớn sang trọng phía trước, gương mặt cao ngạo hiện nét mệt mỏi vì tác dụng của thuốc ngủ, cùng ánh mắt đau xót day dứt, đôi môi mỏng kiêu bạc của hắn khẽ thì thầm, thanh âm dịu dàng như một lời dỗ dành.
_ Ân nhi!
Gương mặt cô trắng bệch sợ hãi, ánh mắt cô hoảng hốt nhìn về phía sau lưng hắn, Kính Hàm cũng cẩn thận tiến vào.
_ Không được qua đây!
Thiên Ân hét lên, bước chân của Kính Hàm lập tức dừng lại. Cô giống như một con thỏ non nớt đứng trước bầy sói, phía sau là đường cùng. Gương mặt hoảng sợ đến trắng bệch, Thiên Ân thở gấp gáp, khuôn ngực điên loạn nhấp nhô theo nhịp thở, thanh âm vụn vỡ vang lên.
_ Ông muốn làm gì? Muốn bắt tôi lại! Muốn nhổ cỏ tận gốc đúng không?
_ Ân nhi!
Tề Yến Thanh đau khổ lên tiếng, ánh mắt tràn đầy yêu thương day dứt nhìn cô.
_ Ta sẽ không bao giờ làm hại con!
_ Ông im đi!
Thiên Ân bịt chặt tai lại, nghẹn ngào hét lên.
_ Ông không phải là cha tôi! Ông chưa bao giờ là cha tôi!
Ánh mắt tan vỡ, nỗi đau nghẹn lên trong lồng ngực cô, giống như một chiếc lá rách nát bị gió thổi dập vùi, vẫy vùng trong tuyệt vọng tang thương.
Thiên Ân nhìn về phía Tề Yến Thanh, đôi mắt trong sáng giờ chỉ còn tia giận giữ điên cuồng. Cô thở hắt ra, từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-duong-yeu/2967557/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.