Kính Hàm đỗ xe lại, nhìn Tề Yến Thanh mệt mỏi bước xuống, gương mặt tuấn mĩ không còn vẻ cao ngạo cố hữu, thay vào đó là sự trống rỗng buồn bã. Căn biệt thự vắng vẻ vì hắn đã đuổi tất cả người làm đi, kể cả Dung quản gia, chỉ để lại một đoàn vệ sĩ theo dõi nhất cử nhất động của Thiên Ân.
Vừa bước chân vào biệt thự, đôi tai hắn đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc réo rắt vang vọng…là tiếng vĩ cầm.
Bàn tay cầm tập hồ sơ, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước không đáy đột nhiên sáng bừng lên. Sải chân dài của hắn lập tức gấp gáp chạy lên.
Tiếng nhạc càng lúc càng rõ, khi dữ dội như sóng biển, khi dịu dàng như dòng nước, khi mềm mại như sương khói, khi cuồn cuộn như gió rít, tiếng nhạc gợi cảm mà u buồn, đan vào không gian tĩnh lặng như tiếng mời gọi gợi cảm, khi lại như tiếng nỉ non dằn dỗi. Tề Yến Thanh bước lên tầng, hai gã vệ sĩ nhìn thấy hắn, lập tức cúi đầu.
Cái phẩy tay ưu nhã phất lên, hai người vệ sĩ lập tức rút lui. Tề Yến Thanh tiến gần đến cánh cửa khóa chặt, tiếng đàn vang lên từ bên trong, len qua lớp gỗ dày, dịu dàng rót vào tai hắn.
_ Ân nhi!
Bàn tay hắn mở khóa chốt, kéo cánh cửa ra.
Tiếng vĩ cầm ùa ra như một cơn sóng, cuốn hút hồn hắn ra tận ngoài xa thẳm.
Tề Yến Thắng đứng nơi thềm cửa, lặng ngắm bóng dáng mềm mại của Thiên Ân trong bộ váy lụa trắng dài đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-duong-yeu/2967553/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.