_ Có chuyện gì vậy?
Nhiếp Phong lo lắng hỏi khi nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng ấy. Tề Yến Thanh nhìn chằm chằm vào điện thoại, với sự mong chờ rõ rệt trong lòng mắt đen thẫm.
_ Đã có trích xuất CCTV của khu Trung tâm Thương Mại! Ngô Lỗi nói sẽ gửi toàn bộ cho chúng ta!
_ Nghe tuyệt đấy!
Nhiếp Phong hào hứng nói…nhưng đáp lại vẻ háo hức ấy, Tề Yến Thanh lại âm trầm như một pho tượng. Đôi mắt sâu thẳm cứ hút về phía màn hình điện thoại nhòe sáng, như thể đã bị nó thôi miên…
_ Tề Yến Thanh!
Nhiếp Phong nhẹ giọng gọi, nhưng người bên cạnh như thể đã hoàn toàn đắm chìm vào thế giới riêng. Đôi mắt sâu thẳm tràn đầy ưu tư và lo lắng ấy, dường như còn chất chứa cả nỗi ân hận rất dễ nhận ra…
Nhất là khi bàn tay đang giữ chặt điện thoại của Tề Yến Thanh đang không ngừng run lên ấy…
_ Này…!
Bàn tay tinh tế của Nhiếp Phong chạm nhẹ lên bàn tay to lớn của Tề Yến Thanh, và cái giật nảy mình đột ngột của hắn làm cho Nhiếp Phong cứng người…
Đôi mắt sâu thẳm quá mức lo lắng, xen lẫn vào đó là sự áy náy mà Nhiếp Phong nghĩ rằng có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn nhìn thấy được nữa, từ sau này Thiên Ân bỏ đi ấy…Bây giờ lại hiện hữu trong lòng mắt đen thẫm của Lôi Triệt….
_ Thôi nào!
Ngón tay thon dài tinh tế của Nhiếp Phong chạm lấy chiếc điện thoại trong đôi bàn tay run rẩy của Tề Yến Thanh, nhẹ nhàng nhấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-doat-ai/982106/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.