Bàn tay Lôi Triệt chống lên mặt bàn, hắn dùng ánh mắt kì lạ nhìn gương mặt u sầu của Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong, đầu lưỡi hắn đưa qua hàm răng trắng muốt, và nụ cười hiu hắt bật ra từ khóe môi run rẩy của hắn….
Tiếng cười nhát ngừng, nghe như tiếng kêu của một con thú đang trúng thương. Lôi Triệt lắc đầu, và hắn dùng ánh mắt hoang mang để nhìn Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong….
_ Các cậu….đùa không vui một chút nào!
Tiếng thở hắt ra xen giữa câu nói của Lôi Triệt. Hắn lắc đầu, đưa một ngón tay lên, xua xua trong không gian trước mặt và nụ cười ngượng ngập nở ra.
_ Lần sau…đừng….bao giờ….lấy Giai Kỳ ra….để đùa với mình!
_ Lôi Triệt!
Tề Yến Thanh bước lên một bước, ánh mắt khẩn khoản nhìn Lôi Triệt. Nhưng gương mặt cao ngạo ấy hiện lên một ánh mắt bài xích. Hắn lắc đầu, chỉ thẳng ngón tay run rẩy vào Tề Yến Thanh…
_ Mình cảnh cáo cậu…thôi đi! Cả hai cậu! THÔI NGAY!
_ Lôi Triệt….là thật đấy!
_ ĐỦ RỒI! Cả hai cậu! Im lặng cho mình! Trước khi mình điên lên!
Lôi Triệt gạt phăng tiếng gọi của Nhiếp Phong ra khỏi tai. Hắn vội vàng bước những bước gấp gáp đến bàn máy tính của mình. Bàn tay hắn nắm lấy màn hình lớn, xoay mạnh về phía Nhiếp Phong và Tề Yến Thanh.
Trên màn hình là một ứng dụng MAPS có tầm bao quát như giao diện của Google. Một chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình, và Lôi Triệt tháo tung găng tay của mình ra, và kéo giãn màn hình cảm ứng bằng những đầu ngón tay run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-doat-ai/982105/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.