Sau khi bà Dung Linh đi về chỉ còn Mỹ Lam và Nhạc Việt ở lại trong chừng cô. Tề Nhạc Việt có chuyện nên cũng không lâu sao đã về. "Lúc nào cô ấy tỉnh cậu gọi báo tôi một tiếng." "À được." 
Cô ngồi đó suốt cả buổi nên cũng hơi chán, nên đã ra ngoài đi lòng vòng cho khuây khoả. Vừa bước ra ngoài, liền có người bước vào trong còn ai khác ngoài Tề Dụ Minh. Đi thăm người bệnh thôi vậy mà sao khó khăn thế này, chẳng khác nào ăn trộm cứ lén la lén lút. Không phải cô muốn giấu thì anh đã đường quàng mà bước vào thăm từ nãy giờ. Anh bước vào ngồi trên giường bên cạnh cô, nhìn ngắm khuôn mặt bị xây xát còn phải băng bó ở phần đầu anh thật rất đau lòng. Nếu lúc đó cô nghe anh không đi thì đâu có chuyện gì xảy ra. Anh cầm lấy bàn tay nhỏ của cô mà nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương. 
Mắt của cô lờ mờ yếu ớt dần mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô vậy mà lại là anh. Có phải có nhìn nhầm không, hay là thật chứ."Chú là chú sao?" 
"Uhm. Là tôi em tỉnh rồi, cảm thấy cả người có chỗ nào khó chịu lắm không?" Anh ần cần hỏi hang. 
"Ưm... Không có. Nhưng chú ở đây lỡ... Có ai thấy thì phải làm sao? Em sợ..." Cô sợ mọi người biết lắm, không hiểu sao chuyện cô quen anh không có gì nhưng nguyên nhân bắt đầu nó lại khiến cô thấy sợ. 
"Ngoan. Không sao, đợi mọi người đi hết tôi mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-chiem-huu-dien-cuong/1982886/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.