"Ái con tỉnh rồi à?" 
"Á mẹ. Là mẹ sao?" Cô tưởng phải là Mỹ Lam mới phải, sao lại là mẹ cô. Không phải lúc nãy anh nói là Mỹ Lam ở lại chăm cô mẹ cô về rồi. 
"Không là mẹ thì là ai? Con tỉnh lúc nào vậy còn con bé Mỹ Lam đâu còn cả cậu con trai kia đâu. Không phải nói ở lại trông chừng con à?" Mấy đứa này thật là nói ở lại trông chừng Ái Ái mà giờ con bé tỉnh lại rồi mà bóng dáng hai đứa kia không thấy đâu. Cũng may bà chỉ về nhà nấu ít cháo nên mới trở vào nhanh. 
"Con không biết, lúc tỉnh dậy..." Cô chưa kịp nói dứt câu lại bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa phòng. 
"Ái cậu tỉnh rồi, làm mình lo ch*t được nha." Coi cô kìa đi đâu mất tiêu bỏ mặt người ta ở lại, vừa mới tỉnh lại đã bị tư bản ức hiếp rồi. 
"Ừm. Mình vừa mới tỉnh, cậu vừa mới đi đâu vậy?" Tuy Ái hỏi vậy nhưng ánh mắt của cô dường như muốn nói cái gì đó. Nhưng mà Mỹ Lam không hiểu. 
"Ái, môi cậu bị làm sao thế kia, nhìn nó có vẻ hơi sưng còn đỏ lên nữa lúc nãy mình đi ra bên ngoài đâu bị như thế." Á sao cậu ấy nói lên chỉ vậy, mình đưa mắt chỉ ý nói cậu ấy sắp bị mẹ la, lo mà tìm lý do. Cậu ấy không hiểu lại đi nói cái vết đỏ trên môi mình. Tiêu thật rồi mẹ để ý rồi phải làm sao đây. 
Lúc này bà Dung Linh cũng bất chợt để ý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-chiem-huu-dien-cuong/1982887/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.