🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Két...

Mộ Thuần nhíu mày "xe ai sao lại đổ giữa đường một cách vô duyên như vậy chứ ?"

Không đợi quá mười giây, Mộ Thuần đã bóp còi inh ỏi. Thấy chiếc xe phía trước không có chút động tĩnh gì, cô quyết định xuống xe.

Ầm... ầm...

Hàn Trạch Đông mỉm cười nhưng vẫn chưa chịu mở cửa xe.

Ầm...ầm...

- Người trên xe, nhanh bước xuống xe dùm tôi.

Cạch...

Mộ Thuần kinh ngạc khi nhìn thấy Hàn Trạch Đông cả người toàn máu me be bét.

- Anh Hàn Đông, anh bị làm sao vậy ? Sao anh lại bị thương ? Vết thương trên trán anh...

'Thuần Thuần, anh không sao. Trên đường đến dự lễ cưới của em, anh không may xảy ra tai nạn. Anh xin lỗi vì không thể kịp đến dự lễ cưới của em'.

- Anh xin lỗi gì nữa ! Đã bị thương thành ra thế này rồi.

'Anh không sao mà. À mà...không phải em đang tổ chức hôn lễ sao, sao lại ở đây ?

Mi mắt Mộ Thuần cụp xuống để giấu đi nỗi buồn "để em sai người đưa anh đến bệnh viện kiểm tra vết thương".

'Thuần Thuần !

- Hàn Đông, anh đến bệnh viện kiểm tra vết thương trước đi, em sẽ đến thăm anh sau. Giờ em có việc bận rồi.

'Nhưng em phải nói cho anh biết là đã xảy ra chuyện gì ?



- Gia đình em xảy ra chút chuyện, em cần phải giải quyết. Anh nhanh đến bệnh viện nhé !

Hàn Trạch Đông mỉm cười "Vậy em đi cẩn thận".

- Em biết rồi !

Không dây dưa thêm giây phút nào nữa, Mộ Thuần liền xoay bước rời đi...

'Thuần Thuần !

Mộ Thuần khựng bước nhưng không quay đầu nhìn lại "Anh còn có chuyện gì ?"

'Thuần Thuần, em mặc áo cưới đẹp lắm ! Như cô công chúa bước ra từ truyện cổ tích".

- Anh hãy nhanh đến bệnh viện đi đã.

'Em đi cẩn thận nhé !

Hàn Trạch Đông nhìn theo bóng lưng đang vội vã của Mộ Thuần thì lạnh mặt "Thuần Thuần, sẽ không ai được cái quyền sánh bước bên cạnh em. Anh tuyệt đối không cho phép".

Tại một vùng quê ở đất nước xa xôi.

Diễn Quân u buồn ngồi dưới gốc cây, mắt nhìn đăm đăm về phía xa xăm nhưng chỉ là nhìn vì không kiểm soát được, chứ trên thực tế thì anh đã không còn nhìn thấy gì nữa "Thuần nhi ! Anh nhớ em".

Diễn Quân nghĩ mãi không ra, anh không biết kẻ ra tay sát hại anh là ai, và cũng không biết vì lý do gì.

Anh cũng biết giữa chốn thương trường bản thân anh cũng đã gây thù hằn với không ít người, nhưng cũng không đến mức phải trả một cái giá đắt như thế này.

//Bạn nhìn kìa, người ăn mày kia thật đẹp trai.

Diễn Quân nhíu mày "là tiếng Ả Rập sao ?"

Vài cô gái trẻ đến gần anh và xì xầm bàn tán, họ cho rằng anh là ăn mày.

Diễn Quân chua chát thở dài "có khi mình lại trở thành ăn mày thật chứ không phải đùa".



Suy tư một lúc, anh khẽ giọng hỏi mấy cô gái "Chào các bạn, tôi là kẻ lạc đường, xin các bạn vui lòng cho tôi biết đây là đâu ?"

//Lạc đường ?

Các cô gái trẻ nhìn nhau đầy ngạc nhiên.

//Và anh ấy biết nói cả tiếng Ả Rập.

Diễn Quân mong đợi câu trả lời.

//Đây là Maroc.

Diễn Quân kinh ngạc "Maroc ?"

//Đúng vậy !

"Cảm ơn !"

//Anh có cần chúng tôi giúp gì không ?

Diễn Quân "Đôi mắt tôi bị mù lòa, không còn nhìn thấy ánh sáng".

//ồ ! Hoá ra là một chàng mù lòa không nhìn thấy ánh sáng.

Một cô gái liền đưa ra ý kiến "làng của chúng ta gần đây, hay là cứ đưa anh ấy về làng trước đã. Có được không ?"

Những cô gái còn lại gật đầu đồng ý !

//Đúng vậy, anh ấy không còn thấy gì. Sẽ rất khó khăn trong cuộc sống nếu để anh ấy lang thang bên ngoài.

//Chúng tôi sr đưa anh về làng. Làng chung tôi gần đây.

"Cảm ơn các bạn nhiều lắm !"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.