Tôi mím môi, hơi cười nhẹ, nhìn bà ấy nói: “Cháo bà nấu rất thơm, cảm ơn bà!”
Bà ấy hơi sửng sốt, nước mắt rơi xuống càng nhiều, nhưng lại cười rồi.
Tôi nghĩ, tóm lại là phải thoải mái, tôi không muốn biến thành người như Trịnh Tuấn Anh.
Cái gọi là nhớ mong, không phải sự bình yên giả tạo, mà là sau khi vết thương bị đào lên, vẫn tin tưởng và mong đợi vào tương lai.
Tiễn Lâm Uyên đi xong đã là rạng sáng rồi, tôi không buồn ngủ lắm, nghĩ tới nửa đêm phải dậy chuyển vị trí cho Phó Thắng Nam, cho nên tôi bèn ở đây luôn.
Đọc full tại nhé.Nửa đêm, tôi thiêm thiếp ngủ,
mơ hồ cảm thấy có tiếng động, mở mắt ra đã thấy Phó Thắng
Nam đang cố gắng rời giường. Dường như ý thức được, tôi vội vàng từ giường ngồi thẳng dậy, xuống giường đỡ lấy anh.
Thấy tôi tỉnh rồi, có lẽ vì miệng vết thương nứt ra mà trán anh lấm tấm mồ hôi, có chút áy náy nhìn tôi: “Đánh thức em rồi sao?”
Tôi lắc đầu, hơi đau lòng đỡ anh nói: “Anh sao vậy? Bác sĩ nói rồi, vẫn chưa thể xuống giường”
Anh mím môi, cánh tay nắm lấy mép giường, mở miệng nói: “Vào nhà vệ sinh.”
Tôi hơi sững người một lát, nói: “Có cái bô…”
“Đỡ anh vào!” Anh mở lời, giọng nói vẫn trâm
thấp có lực, mang theo sự nam tính cùng nghiêm nghị đặc biệt của anh.
Chung quy là kiêu ngạo, tôi không cách nào lay chuyển được anh, bèn đỡ anh xuống giường.
Một người cao mét tám, anh dựa vào tôi, không biết có phải tôi ảo giác không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795044/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.