Tôi gật đầu, cất điện thoại di động đi: “Bụng cô ấy đã to vậy rồi cứ chạy ngược chạy xuôi, không an toàn”
Anh gật đầu, đồng tình nói: “Lúc nữa em qua đón cô ấy nhớ chú ý an toàn”
Tôi gật đầu bảo y tá đổi thuốc cho anh, nói thêm vài câu rồi đi ra ngoài.
Mạc Thanh Mây nói cô ấy tự bắt xe đến, không cần đón nhưng tôi vẫn cứ không an tâm nên đã gọi xe giúp cô ấy, xong xuôi mới đến khách sạn đặt một phòng nữa.
Cũng may sân bay cách chỗ này không xa, sau nửa tiếng cô ấy đã tới nơi, sắp xếp xong đồ đạc ở khách sạn.
Mặc dù cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài rộng thùng thình song vẫn có thể nhìn ra phần
bụng đã to lên rất nhiều.
“Sắp đến ba mươi rồi, ở thủ đô tuyết rơi nhiều quá, năm nay hai người muốn ở lại Thanh Xuân luôn sao?”
Đọc full tại nhéCô ấy vừa treo quần áo vào trong
tủ đồ vừalên tiếng hỏi tôi.
Tôi khẽ than thở: “Chuyện này vẫn chưa quyết
được, Phó Thảng Nam bị thương khá nặng chắc phải ở lại Thanh Xuân tĩnh dưỡng mấy ngày”
Xếp xong đồ, cô ấy liếc qua nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Người nhà họ Trịnh huênh hoang nhiều năm như thế cũng nên thu liễm lại rồi”
“Không phải người nhà họ Trịnh mà là Trịnh Tuấn Anh, chuyện của con gái nhỏ nhà họ Phó năm ấy, anh ta vẫn chưa thoát ra được, rồi lại thêm sự rời đi của Lý Vũ Linh nữa, trong lòng cũng sẽ thấy có phần hoảng loạn.”
Cô ấy ngồi xuống ghế sô pha, than thở:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795045/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.