Như có một cục bông trong lòng tôi vậy, đau từng cơn, tôi nhìn anh lắc đầu, nước mắt lưng tròng, rất khó chịu: “Phó Thắng Nam, trước giờ em không cần anh hùng”
Anh cười nhẹ, kéo tay tôi đặt lên cạnh bờ môi anh. Môi anh rất lạnh, tôi biết thuốc gây mê của anh hết tác dụng rồi, vết thương bắt đầu đau lên.
Anh nói: “Bốn năm trước, anh vô tình hại em và con. Bốn năm sau, anh lại vô tình suýt nữa hại em. Thật xin lỗi, anh biết em oán hận trong lòng. Thật ra, như vậy cũng tốt. Biết được Tuệ Minh xảy ra chuyện, em không nói một tiếng nào mà bỏ đi. Em cầu xin Mạc Thanh Mây, cầu xin nhà họ Thẩm, nhưng lại chỉ quên mình anh. Khi em gặp nguy hiểm, người đầu tiên em nghĩ đến không phải là anh. Anh không trách điều đó, mà trách anh làm không đủ tốt, không đủ để cho em khi gặp chuyện
thì nghĩ đến việc dựa vào anh, rất xin lỗi”
Tôi mở miệng, muốn phủ nhận. Nhưng tự dưng nhận ra, dường như điều anh nói là sự thật.
Không biết nên nói thế nào, tôi lừng khừng một lát, chỉ có thể nói: “Phó Thắng Nam, đừng nói nữa!”
Anh cười nhẹ: “Không sao, anh bảng lòng đợi, bằng lòng nỗ lực, đợi em đặt anh lên vị trí số một”
Tôi vẫn luôn cảm thấy tôi sống nửa đời người, chỉ cứu sống một mình Phó Thắng Nam. Nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, thật ra không phải như vậy.
Có lẽ tôi chỉ cứu sống bản thân tôi. Tôi dường như không hiểu cái gì là nghĩ thoáng và lãng quên. Tôi quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795043/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.