Như có một cục bông trong lòng tôi vậy, đau từng cơn, tôi nhìn anh lắc đầu, nước mắt lưng tròng, rất khó chịu: “Phó Thắng Nam, trước giờ em không cần anh hùng” Anh cười nhẹ, kéo tay tôi đặt lên cạnh bờ môi anh. Môi anh rất lạnh, tôi biết thuốc gây mê của anh hết tác dụng rồi, vết thương bắt đầu đau lên. Anh nói: “Bốn năm trước, anh vô tình hại em và con. Bốn năm sau, anh lại vô tình suýt nữa hại em. Thật xin lỗi, anh biết em oán hận trong lòng. Thật ra, như vậy cũng tốt. Biết được Tuệ Minh xảy ra chuyện, em không nói một tiếng nào mà bỏ đi. Em cầu xin Mạc Thanh Mây, cầu xin nhà họ Thẩm, nhưng lại chỉ quên mình anh. Khi em gặp nguy hiểm, người đầu tiên em nghĩ đến không phải là anh. Anh không trách điều đó, mà trách anh làm không đủ tốt, không đủ để cho em khi gặp chuyện thì nghĩ đến việc dựa vào anh, rất xin lỗi” Tôi mở miệng, muốn phủ nhận. Nhưng tự dưng nhận ra, dường như điều anh nói là sự thật. Không biết nên nói thế nào, tôi lừng khừng một lát, chỉ có thể nói: “Phó Thắng Nam, đừng nói nữa!” Anh cười nhẹ: “Không sao, anh bảng lòng đợi, bằng lòng nỗ lực, đợi em đặt anh lên vị trí số một” Tôi vẫn luôn cảm thấy tôi sống nửa đời người, chỉ cứu sống một mình Phó Thắng Nam. Nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, thật ra không phải như vậy. Có lẽ tôi chỉ cứu sống bản thân tôi. Tôi dường như không hiểu cái gì là nghĩ thoáng và lãng quên. Tôi quen với việc đem những quan hệ đã qua mang lên lưng mà tiếp tục đi về phía trước. Không chịu đi tiếp xúc với người mới, càng không chịu quên đi những gì đã đối diện với người yêu. Cho nên con đường đi trước đến nay, chúng tôi đều rất vất vả. Thuốc mê hoàn toàn hết tác dụng, anh đau đến mồ hôi đầy đầu. Nhưng tôi lại không làm được gì, giặt khăn lau mồ hôi cho anh. Anh chỉ cười nhìn tôi, hình như đau đến không còn là mình nữa. Thấy tôi quỳ xuống bên giường, anh nói: “Thẩm Xuân Hinh, em đang làm gì vậy?” Tôi biết, anh chính là muốn nói chuyện với tôi mà di chuyển sự chú ý. Tôi mở túi nước tiểu ra, chậm rãi nói: “Đổi túi nước tiểu!” Không có âm thanh của anh nữa, dường như anh trầm tĩnh trong chớp mắt. Tôi biết, người được người khác ngưỡng mộ, không hề muốn bị người ta nhìn thấy bộ dạng thế này của mình. Tôi hiểu cái khó xử của anh. Tôi im lặng xử lý xong mọi chuyện. Anh nhắm mắt lại, hình như ngủ rồi. Nhưng mồ hôi chỉ chít thấm ra trán nói cho tôi biết, anh không hề ngủ. Tôi lặng lẽ lấy khăn lau mồ hôi cho anh. Tay tôi bị anh nắm chặt lại, bốn mắt nhìn nhau, mắt anh đen láy sâu thẳm vô cùng. Lúc này, im lặng mới là tốt nhất. Tôi không nói gì, anh cũng không. Lau mồ hôi cho anh xong, tôi khẽ sát lại gần anh, hôn nhẹ lên bờ môi anh. “Phó Thắng Nam, em là vợ anh, cái này không hề khó coi. Sau này chúng ta sẽ đau ốm, sẽ già rồi chết đi, tất cả những điều này sẽ từ từ theo thời gian mà xảy ra. Đây là điều bình thường, không khó coi” Anh nhìn tôi, ánh mắt xa xăm, lâu sau mới buông lỏng tay tôi ra. Bác sĩ nói, anh có thể ăn chút thức ăn lỏng. Lâm Uyên nấu ít cháo đem đến, tôi thổi từng muỗng đút anh ăn. Anh dường như không muốn ăn cho lắm, nhưng mỗi lần tôi đưa cháo đến miệng anh, anh nhìn tôi một hồi và rồi vẫn phải mở miệng ra ăn. Tôi đút một lúc, anh ăn được nửa bát. Lâm Uyên nhìn chúng tôi, cứ im lặng như thế mà ngồi xuống.Đọc thêm Đút anh ăn cháo xong, Lâm Uyên đưa phần cháo mới cho tôi, trong mắt đã ngấn nước. Bà ấy nói: “Con cũng phải ăn chút đi, không thể để bản thân đói được” Tôi ngước mắt nhìn bà ấy, lén nhìn thấy sự đau khổ và thương xót trong mắt bà ấy. Tôi vô thức nhận lấy cháo, sau rồi mới nhận ra trong tay vẫn còn phần cháo còn lại của Phó Thắng Nam. Thuốc nước truyền quá nhiều, Phó Thắng Nam chống cự không nổi, nên ngủ thiếp đi. Lâm Uyên thấy tôi ăn mới mấy miếng đã bỏ xuống rồi. Bà ấy có chút thương xót, nói: “Phải ăn nhiều một chút, nếu không sao con có sức mà chăm sóc câu ấy” Tôi nghĩ cũng đúng, rồi cầm cháo lên lại ăn vài ~ miếng nữa, quả thực ăn không vào nổi nữa nên tôi mới bỏ xuống. Bà ấy dọn dẹp, nhìn tôi, vẫn thương xót nói: “Con nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân” Tôi nhìn bà ấy, cảm thấy trong lòng hơi nghẹn lại. Tôi không nhịn được, nhìn bà ấy hỏi: “Lúc đầu bà vứt bỏ tôi, trong lòng bà nghĩ gì?” Chủ đề nói chuyện như thế này, có chút đột ngột. Mấy năm nay, mỗi ngày tôi đều nói với người khác, không có cha mẹ ruột cũng không sao, tôi không cần. Nhưng thật ra, mỗi lần nhìn thấy người khác làm nũng, khoác tay cha mẹ đi trên đường thì tôi đều rất ngưỡng mộ. Tôi sợ người khác sẽ nhìn thấu được sự ngưỡng mộ này của tôi, nên tôi cũng không dám nhìn lâu. Nước mắt bà ấy rơi xuống, cơ thể hơi run rẩy. Tôi biết, đây là cảm xúc đau thương khó chịu. Không đợi bà ấy trả lời, tôi tự nghĩ tự nó “Lúc nhỏ tôi có viết một bài tập làm văn và được đạt giải. Có lẽ là vào năm lớp ba, đề văn là “Mẹ của tôi”. Bà ngoại rất vui vì tôi đạt giải, nói với tôi rằng muốn xem bài văn của tôi. Tôi đưa cho bà ấy xem, ngay cả Vũ Linh, người bạn đi học cùng với tôi, tôi cũng cho cô ấy xem. Tôi vốn dĩ muốn đốt bài văn đó đi, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ nên giữ lại” Thấy bà ấy lau nước mắt, tôi thở dài: “Thật ra bà không giống với người mẹ mà tôi tưởng tượng. Lúc nhỏ tôi vẫn luôn nghĩ, mẹ của tôi như thế nào. Bởi vì tôi chưa từng gặp qua mẹ, cho nên tôi nghĩ chắc bà ấy cũng giống như mẹ của Vũ Linh, thích lải nhải. Mỗi sáng Vũ Linh không chịu dậy thì bà ấy sẽ đứng bên cạnh giường Vũ Linh mà càm ràm, sau đó làm ồn đến khiến cho Vũ Linh bùng nổ. Cũng có khả năng, mẹ của tôi sẽ giống như mẹ của Vương Tuyết ở trong hẻm nhỏ đó, luôn thích mua váy đẹp với đồ đẹp cho Vương Tuyết. Tôi đã nghĩ qua rất nhiều dáng vẻ vê bà, nhưng không hề nghĩ qua bà như thế này. Hình như bà không phải người mẹ mà tôi tưởng tượng, không có sự tốt đẹp và dịu dàng ấm áp trong sự ” Xong của tôi. Sự xuất hiện của bà không đem đến sự tốt đẹp và yêu thích cho tôi, chỉ đem đến sự đau khổ” Giọng nói bà ấy càng nghẹn ngào, có lẽ là khó chịu vô cùng, rất lâu sau mà cũng không thở lại bình thường được. Bà ấy nói: “Thẩm Xuân Hinh, xin lỗi con, mẹ sai rồi. Con hãy cho mẹ thêm một cơ hội, mẹ sẽ cố gắng, nhất định sẽ làm một người mẹ giống như trong tưởng tượng của con” Tôi có chút đau xót, người lúc nhỏ ngày đêm đều mong nhớ, thì ra lớn lên rồi mới phát hiện, có lẽ có những người chỉ thích hợp sống trong kí ức mới đủ đẹp đẽ. Tôi rút khăn giấy, đưa bà ấy lau nước mắt: “Tôi không có cách nào hiểu được cảm xúc và buồn bã của bà khi bỏ rơi tôi. Nhưng tôi có thể hiểu được sự thương yêu mà bà dành cho con mình. Bà ngoại nói, bất luận con đường chúng ta đi có tối bao nhiêu, thì trong lòng nhất định phải có ánh sáng. Nhưng tôi không thể ngồi được chỗ luôn có ánh sáng. Thực ra các người không có sai, có lẽ chỉ có số mệnh là sai. Lúc đầu tôi oán hận các người, nhưng bây giờ không oán nữa” Không có ai trên thế gian mà này mà hoàn hảo cả, Lâm Uyên với Mạc Đình Sinh không phải người xấu, cũng không phải người tốt. Bản thân họ làm cha mẹ, tuy có sai, nhưng cũng không hoàn toàn sai. Chắc tôi cũng được xem là người may mắn, gặp được Phó Thắng Nam chân thành, cha mẹ không phải là những người vô tình vô nghĩa, cũng xem như là may mắn vô cùng. Người mẹ mà Lâm Gia Hân nói, bất cứ ai gặp rồi, chỉ sợ trong lòng đều khó tránh nảy sinh chán ghét. Số phận của Chu Nhiên An đủ thê lương, lúc nhỏ cô ta bị bỏ rơi, bây giờ tất cả thành tựu có được lại bị cha mẹ ruột thúc ép. Nghĩ kĩ lại, đời người sao có thể hoàn hảo, ai mà không phải lông gà khắp đất, vẫn phải bôn ba về phía trước, dũng cảm đối diện với cuộc sống. Lâm Uyên nói: “Xuân Hinh, mẹ biết mấy năm nay con rất khổ. Con đường sau này, cha mẹ sẽ đi cùng với con, chỉ cần con đừng né tránh cha mẹ, cha mẹ sẽ luôn ở bên con”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]