Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh, vẫn là câu nói đó: “Cô có thể lựa chọn không đến, nhưng, tôi không thể đảm bảo cô sẽ gặp được con bé.”
Rõ ràng, là uy hiếp.
Tôi đang nghĩ, Trịnh Tuấn Anh rốt cuộc là người như thế nào? Bao nhiêu năm như vậy, anh ta tốt hay xấu, tôi vẫn không thể phân biệt rõ ràng.
Thật ngốc, con người sao có thể dễ dàng phân biệt tốt xấu chứ?
Bỏ đi! Đọc full tại nhé
Trả tiền xong, tôi xuống xe, tài xế xe có chút lo lảng, thật sự không yên tâm nói: “Cô gái, cô như vậy không an toàn đâu!”
Tôi gật đầu, bật ô lên, nhìn nhìn anh ta nói:
“Lát nữa trên đường quay về, anh thuận tiên giúp tôi báo cảnh sát đi” Đối với Trịnh Tuấn Anh, tôi thật sự không cách nào nghĩ ra anh ta muốn gì. Tài xế nhìn tôi, có chút bối rối, nhưng vẫn là lái xe rời đi. Cầm chiếc ô bước vào công xưởng, con
đường bùn đất lưu lại vết chân nông sâu, nhìn có chút hỗn loạn.
Mặc dù công xưởng khá trống trải, nhưng may là tôi đã đến đây một lần, không có cảm giác kinh khủng nữa.
Vì trực tiếp đi vào công xưởng, quả nhiên nhìn thấy Trịnh Tuấn Anh, nhưng không thấy Tuệ Minh.
Bốn mắt nhìn nhau, anh ta cười lạnh: “Gan cô cũng lớn đấy!”
Tôi nhìn anh ta, lòng nghĩ, rốt cuộc nội tâm người đàn ông này như thế nào, rốt cuộc thái độ của anh ta đối với Phó Thẳng Nam ra sao?
“Muốn mưu sát sao?” Tôi nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi giống như trong tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795040/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.