Nằm trên giường nhìn trần nhà đến ngẩn người, tôi mới hoàn hồn.
Hình như tôi thật sự có bệnh rồi, hoặc nói cách khác tính ích kỷ cực đoan kia mới đúng là bản chất của tôi.
Phó Thắng Nam không ở trong khách sạn, sau khi rửa mặt, tôi chuẩn bị ra ngoài thì lại gặp Thẩm Minh Thành đang định gõ cửa.
Thấy sắc mặt tôi tiều tụy, anh ấy nhíu mày: “Đêm qua em ngủ không ngon sao?”
Tôi giơ tay day trán, lắc đầu nói: “Em không sao, có tin tức của Tuệ Minh rồi à?”
Anh ấy “ừ” một tiếng, bảo tôi vào nhà nói.
Tôi nhích người sang một bên, chừa ra một chỗ cho anh ấy đi vào.
Ngồi xuống sô pha, tôi không mở lời, chỉ chờ anh ấy nói.
Thẩm Minh Thành tự rót cho mình một ly nước, nhìn tôi, hỏi: “Xuân Hinh, em ở bên Phó Thắng Nam có vui vẻ không?”
Tôi nhíu mày, hơi không vui: “Thẩm Minh Thành, em còn tưởng anh đến đây để nói chuyện Tuệ Minh với em”
Anh ấy giơ tay sờ mũi, ho khan một tiếng: “Ừ, đúng là anh tới để nói với em chuyện của Tuệ Minh, nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là em. Tuệ Minh có Phó Thảng Nam, nhà họ Trịnh, có cả nhà họ Thẩm lo rồi. Trước tiên chúng ta tâm sự về vấn đề của em, được chứ?”
Bị ánh mắt nghiêm túc của anh nhìn vào, tôi hơi mất tự nhiên, mím môi nhìn anh nói: “Em có vấn đề gì sao?’
“Em trả lời câu hỏi của anh là được”
Tôi nhíu mày, có chút không vui, nhưng bị anh
chằm chằm, đành mở miệng nói: “Em à Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795039/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.