Yêu hận rõ ràng, nói đơn giản thì sao lại có thể dễ dàng như thế.
Tôi nói: “Trịnh Tuấn Anh, anh có thể bảo đảm Tuệ Minh sau này sẽ lớn lên một cách bình an vô sự không?”
Anh ta gật đầu, vẻ mặt ung dung: “Sẽ, con bé là con gái của tôi. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó, đem tất cả sự quan tâm và yêu thương cho con bé”
Tôi tin tưởng anh ta.
Cho nên, tôi gật đầu.
Tài xế có biết báo cảnh sát không? Khả năng hình như không lớn. Có chút liều lĩnh rồi, trước khi đến nên nói một tiếng với Thẩm Minh Thành, nếu không nếu có chết thì sợ là thi thể thối rữa cũng không có ai biết.
Thi thể thối rữa rồi khó coi biết bao!
Thấy tôi nhìn chằm bình axit sunfuric, khóe môi anh ta cong lên, nở nụ cười có phần tùy ý: “Cho cô chọn cách chết giống với Nam Oanh, cô không thiệt”
Tôi có chút tức giận, nhìn anh ta: “Cho nên theo anh, tôi vẫn còn được anh ưu đãi, đúng không?” Đọc full tại nhé
Anh ta nhướng mày, gật đầu: “Ít nhất vẫn có lễ nghị, ra tay đi!”
Tôi không sợ chết, nhưng bảo tôi tự chết theo cách này, tôi có chút không cam tâm, vì vậy tôi rề rà chưa ra tay.
Anh ta là một người vô cùng không có kiên nhẫn, thấy tôi không phản ứng, anh ta đứng thẳng lên đi đến bên bàn.
Cầm bình axit lên, từ từ quay đầu qua nhìn tôi, nhướng mày, có phần không kiên nhẫn: “Muốn đích thân tôi ra tay?”
Tôi nhìn anh ta, bộ mặt gần như có chút độc ác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795041/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.