Phó Bảo Hân nhẹ nhàng trả lời, sau đó đưa thịt đã nướng chín cho anh, tôi thì chuyển bát tương sang cho anh rồi giới thiệu: “Chấm cái này ăn càng ngon hơn”
Anh mỉm cười chấm thử, sau đó gật đầu đánh giá: “Vâng, ngon lắm”
Thấy sắc trời dần tối, Phó Bảo Hân mở miệng đuổi khách: “Chỗ cô phòng nhỏ, không có chỗ
cho hai đứa, ăn uống no rồi thì về nhé.”
Phó Thắng Nam mm cười, sau khi ân cần hỏi thăm bà ta thì kéo tôi lên xe.
Trên đường về biệt thự, tôi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh.
Nhìn khung cảnh lướt qua, tôi không nhịn được nói với anh: “Phó Thẳng Nam, cảm ơn anh”
Dưới ánh đèn mờ ảo, anh mỉm cười nái: “Hai
từ cảm ơn này quá đơn giản, nếu có thể, anh muốn nghe một câu nói tình cảm hơn”
Tôi bật cười, ánh mắt nhìn khung cảnh đẹp đẽ bên ngoài cửa sổ, cẩn thận nghĩ xem mình nên nói lời tâm tình thế nào, thi thoảng còn liếc sang nhìn khuôn mặt của anh dưới ánh đèn lấp lóe.
Một lời nói tình cảm với Phó Thẳng Nam, tôi phải nghĩ cẩn thận, kỹ càng mới được.
Một lát sau xe đã dừng trước cửa biệt thự, yên lặng một lát đã về đến nhà rồi.
Sau khi tắt máy xuống xe, anh nhìn về phía tôi hỏi: “Đã nghĩ ra chưa?”
Tôi cười ngây ngô: “Chưa, em cảm thấy… Cảm thấy anh đang làm khó em, anh biết đó, em không biết nói mấy lời tình cảm ấy”
“Có thể thử mà!”
Tôi nghĩ một chút, rôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó ánh mắt chuyển sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795005/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.