Anh nói như đang trần thuật lại sự thật, mang theo sự quan tâm.
“Em không đói!” Tôi mở miệng, cả người hơi mất tự nhiên.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt sâu không thấy đáy: “Thẩm Xuân Hinh, anh là đàn ông, trông thấy anh ta hôn em như vậy anh sẽ tức giận sẽ khó chịu, em đừng trách anh”
Anh đang giải thích về chuyện đêm qua. Tôi gật đầu, không nói gì.
Anh tiến lại gần dựa đầu vào hõm vai tôi, trong hơi thở kèm theo sự đau đớn.
Tôi có thể cảm nhận được ngón tay anh đang vỗ về sau lưng trấn an tôi, khiến cơ thể tôi dân dần thả lỏng, tôi hỏi anh: “Trong đám cưới của Mạc Thanh Mây, anh ta đã nói chuyện gì với AỤ VÂv2
Thấy anh đột nhiên nín thở, tôi lại hỏi tiếp: “Nếu như là chuyện về đứa trẻ, thì bất kể là vấn đề gì anh đều có thể hỏi em”
“Ngoan!” Anh ngước mắt, đôi môi mỏng của anh khẽ chạm vào môi tôi: “Đều đã qua rồi, hiện tại chúng ta sống vui vẻ là được”
Anh không muốn tôi nói tiếp nữa, bởi càng nói sẽ càng đau lòng.
Tôi tựa vào lòng anh, lắng nghe tiếng đập của trái tim anh, đêm nay, tôi ngủ rất yên bình.
Rất hiếm khi Phó Thắng Nam làm gì đó lãng mạn, ngày hôm sau khi thức dậy, tôi thấy bên giường đặt một bó hoa Cát Tường rất lớn, mùi hương hoa thoang thoảng không khỏi khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Giữa bó hoa có một tấm thiệp, anh viết vài chữ: “Ngoan ngoãn ăn cơm, buổi tối chờ anh về.”
Trái tim đã có đường về, dù đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795004/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.