Anh đứng ngoài cửa mà không lên tiếng, im lặng một cách lạ thường.
Còn tôi, tôi không biết phải làm thế nào đề chấm dứt những ân oán không tên, và cuối cùng tôi cảm thấy như chính mình đang làm ầm lên.
Đêm nay, như dự báo thời tiết đã nói ở thủ đô có tuyết rơi dày.
Tôi ngồi trên ban công và ngắm tuyết cả đêm, trái tim tôi bắt đầu chậm chạp rỉ máu.
Ai cũng nói không thể sống mãi trong quá khứ, nhưng những nơi đã từng tồn thương thì vẫn thường tồn tại một nỗi đau âm ì trong góc tối mà thôi. Nửa đêm tôi mơ màng tựa vào ban công ngủ thiếp đi, điện thoại bỗng dưng reo lên, là Trần Văn Nghĩa gọi tới.
Tôi nhìn thời gian, mới sáng sớm mà anh ta gọi làm gì vậy?
Trả lời điện thoại, tôi còn chưa kịp bắt đầu mỡ miệng thì Trần Văn Nghĩa đã cất tiếng, vừa vội vàng vừa lo lắng: “Cô chủ, tổng giám đốc ở trong nhà họ Mạc, cô có thể… đến thuyết phục anh ấy không?”
Tôi sững sờ, Phó Thắng Nam đến nhà họ Mạc làm gì?
Sau một lúc dừng lại, tôi nói: “Có chuyện gì vậy?”
Có vẻ không tiện nói, anh ta chần chừ một lúc rồi nói: “Tổng giám đốc nói muốn chuộc tội cho nên đã đến nhà họ Mạc. Bên ngoài tuyết rơi dày lắm, anh ấy đã ở ngoài mấy tiếng rồi, tôi sợ thân thể anh ấy không chịu nôi.”
Mũi của tôi đau nhức khó chịu, không biết phải nói gì, có một số hồi ức không nên được nhắc đến, nếu không sẽ có nhiều người đau.
“Được rồi, tôi sẽ qua”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794985/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.