“Nói cho mấy người biết, khổ nhục kế mà các người tạo nên, các người lại bắt buộc tôi phải tha thứ, nếu tôi còn để nó ở trong lòng thì tôi lại là người lòng dạ hẹp hòi, là người vô cảm. Trơ mắt nhìn mấy người ở trong tuyết lạnh tới mức muốn đông lạnh gần chết thì tôi còn là người thờ ơ. Chỗ nào mấy người cũng thể hiện như mình là người oan uồng, còn tôi lại là kẻ nhẫn tâm, vô tình.”
“Thẩm Xuân Hinh!” Những lời này vừa được nói ra đã làm sắc mặt Lâm Uyên trắng bệch, trên mặt như không còn giọt máu.
Miệng mấp máy hé mờ nhưng bà ấy lại không biết nên nói cái gì.
Tôi cời áo khoác lông trên người xuống, đưa cho Mạc Thanh Mây, thản nhiên mờ miệng nói một câu: “Cảm ơn.”
Cô ấy đón lấy, gật đầu, mỡ miệng hỏi: “Bây giờ cũng đã khuya rồi, hay là hãy ở lại đây đi?”
Tôi lắc đầu: “Tôi lái xe về đây.”
Sau đó cũng không nhìn lại những người đang ở trong tuyết, trực tiếp đi ra khỏi nhà họ Mạc.
Đêm hôm nay, tuyết rơi đặc biệt dày.
Tôi không biết Phó Thắng Nam có quay về biệt thự hay không. Sau khi về đến biệt thự, tôi đóng cửa phòng ngủ trên lại, cả một đêm tôi không thể nào ngủ được.
Bây giờ đã đi đến bước này, bất luận là có làm gì đi chăng nữa thì vẫn sẽ là sai lầm.
Sau một trận tuyết lớn đêm hôm qua, cả thành phố bị bao phủ bởi một màu trắng xóa, còn chưa tới hừng đông, ánh sáng màu trắng bạc cũng đã xuyên qua cửa sổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794986/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.