“Bời vì xuất thân của em, gả cho Phó Thắng Nam là may mắn lớn nhất trong cuộc đời em rồi. Mặc dù em biết tình cảm của anh ấy đối với Lâm Hạnh Nguyên không bình thường. Ban đêm nghe thấy tiếng sấm chớp ầm ầm trên trời đã lo lắng nó sẽ làm Lâm Hạnh Nguyên sợ hãi, lập tức lấy xe đi đến nhà của cô ta. Anh có biết lúc đó trong lòng em ghen tị đến mức nào không? Em cũng sợ tiếng sấm nhưng lại không thể gọi điện thoại cho Phó Thắng Nam, bời vì em biết anh ấy còn có người mà anh ấy muốn đến bảo vệ, cho nên chỉ có thể cuộn tròn trong chiếc chăn dày, chống chịu từng tiếng sấm sét vang dội giữa trời đêm.”
Ngày cứ thế trôi qua, nó giống như một đoạn phim cũ lưu trong ổ cứng, không nhắc đến nó thì sẽ chìm vào quên lãng nhưng một khi nhắc đến, sẽ cảm thấy chua xót và đau đớn.
Ý nghĩa của những kỳ niệm có lẽ cũng giống như vậy.
Thẩm Minh Thành muốn mờ miệng an ủi tôi nhưng ánh mắt của anh ấy nhìn về phía sau lưng tôi, hơi ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng không nói câu nào.
Tôi đoán được đấy là ai, quay đầu lại thì đúng là Phó Thắng Nam. Ánh mắt của anh nhạt nhẽo không rõ đang có cảm xúc gì.
Thẩm Minh Thành đứng dậy, đơn giản thông báo một vài câu rồi rời đi.
Tuệ Minh chạy ra sân sau chơi ném tuyết. Cả một phòng khách to như vậy, bây giờ chỉ còn có tôi và Phó Thắng Nam.
Tôi quay đầu lại, cụp mắt nhìn xuống chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794984/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.