“Mắng cái gì vậy?” Tính khí của Phó Thắng Nam rất lạnh lùng, khi hỏi thì anh thản nhiên bỏ rau đã cắt vào nồi, tâm trạng khá uề oải. Trần Văn Nghĩa đưa tay sờ sờ mũi của mình, nói: “À tôi đã xử lý rồi.” Phó Thắng Nam nhướng mày, động tác trong tay dừng lại, đáp: “Ừm!” Một tiếng “ừm” này nghe thì có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng nếu là người hiểu anh thì đều biết anh đang tức giận. Trần Văn Nghĩa rửa tay nói: “Tôi cần làm gì nữa không?” Phó Thắng Nam không bắt đầu giao việc mà chỉ nói: “Cậu có biết một người phụ nữ quan tâm nhất đến điều gì trong cuộc đời mình không?” Trần Văn Nghĩa sửng sốt một chút, hiển nhiên anh ta không biết câu trả lời, anh ta đoán mò: “Ngoại hình?” Phó Thắng Nam khẽ mìm cười, trong đôi mắt đen láy ấy có một nụ cười rạng rỡ, nhưng lại vô cùng lạnh lùng. “Chỉ có phá hủy những thứ cô ta quan tâm nhất thì cô ta mới nhớ được.” Trần Văn Nghĩa nhướng mày nói: “Tôi hiểu rồi.” Trần Văn Nghĩa kéo khăn giấy ở một bên lau tay rồi cầm điện thoại chuẩn bị rời đi. Phó Thắng Nam lấy cái nồi trên bếp ga xuống, bình thản nói: “Dù sao cô ta cũng là phụ nữ, nên chừa một chút thể diện. Gọi điện cho Tuấn Anh hỏi thử, nếu cậu ây đề tâm thì cậu có thể dạy dỗ cô ta một bài học nhẹ nhàng, còn nếu không thèm để ý thì cậu cứ làm vừa đủ là được.” Trần Văn Nghĩa gật đầu, xoay người rỡi khỏi phòng bếp. Tôi đang ðở phòng khách cách đó không xa nên đều nghe thấy những lời này, Trần Văn Nghĩa đi ra ngoài, nhìn thấy tôi thì có chút kinh ngạc, nhưng trong chốc lát, anh ta cười nói: “Cô chủ.” Sau đó rời đi. Tôi đứng ð chỗ cũ, khi Phó Thắng Nam đi ra khỏi bếp, ánh mắt anh rơi vào đôi chân trần giẫm trên sàn nhà của tôi, anh cau mày: “Sao em không mang dép?” Tôi mð miệng: “Vừa rồi xuống lầu gấp quá nên em quên.” Tôi được anh ôm lên đi về phía phòng ngủ. Lúc anh chuẩn bị xuống lầu lần nữa, tôi kéo áo của anh, anh nhìn tôi mỉm cười: “Có chuyện gì vậy?” “Em khát nước” Vừa rồi tôi xuống lầu uống nước, không ngờ lại nghe thấy bọn họ nói chuyện. Anh gật đầu: “Được, chờ anh một chút.” Uống nước xong, anh trực tiếp bưng thức ăn đã nấu lên đặt trước mặt tôi, giọng điệu ôn nhu: “Ăn xong ngủ một giấc thật ngon, nhé?” Tôi gật đầu, tôi không hỏi về chuyện của Lâm Diên, chúng tôi không phải là người tốt, vậy tại sao phải đấu tranh với việc khoan dung làm gì cho mệt thân. Nói là đói nhưng thật ra tôi cũng chỉ ăn vài miếng, tôi không có cảm giác ngon miệng lắm. Thấy tôi không ăn, anh cau mày: “Không ngon miệng sao?” Tôi lắc đầu, nghiêng người vào vòng tay của anh rồi khẽ thờ dài: “Ngon lắm, nhưng hình như em không còn đói nữa.” Anh cũng không ép tôi ăn, trong trường hợp này, tôi sẽ nôn ra nếu ăn quá nhiều. Anh hiểu tôi thậm chí còn hơn cả chính tôi. Chỉ tranh thủ thời gian im lặng, chúng tôi ngồi với nhau như thế này, không ai lên tiếng cả. Mê man chìm vào giấc ngủ, anh lại nắm tay ôm tôi vào lòng, giọng nói trầm thấp vang lên: “Xuân Hinh, thực sự xin lỗi.” Giọng nói mơ hồ quá, tôi lại tiếp tục ngủ. Ngày hôm sau. Hiếm khi thấy Thẩm Minh Thành đến, anh ấy đến một mình và còn mang theo một số thứ. Hầu hết là mua cho Tuệ Minh. Thấy sắc mặt của tôi không tốt lắm, anh cũng không kiêng dè Phó Thắng Nam mà nói thằng luôn: “Hay là trờ về nhà họ Thẩm đi.” Mặc dù nhà họ Thẩm ở trung tâm thành phố nhưng lại là nơi có quân đội, nếu phóng viên vô tình bước vào sẽ bị pháp luật trừng trị. Tôi lắc đầu, Tuệ Minh có vẻ thích những thứ mà anh ấy mang qua, ngay cả hộp bao bì cũng không muốn bỏ di. Nghĩ đến chuyện Hồ Diệp, tôi không khỏi nhíu mày: “Anh đã đi gặp Hồ Diệp chưa?” Anh ấy sửng sốt một chút, nhẹ giọng Biết anh ấy chỉ nói cho có lệ, tôi đau đầu: “Thẩm Minh Thành, nếu anh không yêu thì hoàn toàn có thể để cô ấy rời di. Anh cứ đề cô ấy bên cạnh anh, nhưng lại mặc kệ không hỏi han gì, anh tính làm gì vậy? Anh đã cân nhắc về chuyện sau này của đứa bé chưa?” Đọc full tại Anh ấy cau mày, đưa tay nhéo nhéo mi tâm, thở dài nhìn tôi nói: “Xuân Hinh, em đừng xen vào chuyện này được không? Hồ Diệp sinh con, anh cũng đã bù đắp không ít, không đề cô ấy chịu ủy khuất đâu.” Tôi im lặng, một lúc lâu sau tôi nhìn anh ấy và nói: “Anh thích Vương Yên Nhiên đó sao?” Anh ấy khẽ nhíu mày: “Vui thôi, đừng nghĩ nhiều.” “Mẹ ơi, con gặp bà ngoại khi cậu tới đón con, bà ngoại nói bà mấy ngày nữa bà sẽ qua gặp mẹ đấy” Tuệ Minh đột nhiên nói. Tôi sửng sốt một chút, không khỏi nhìn về phía Thẩm Minh Thành: “Bà ngoại?” Anh ấy gật đầu: “Là Lâm Uyên, hiện giờ bà ấy làm ð một quỹ từ thiện. Anh đã gặp bà ấy ð trường của Tuệ Minh, chỉ đơn giản là chào hỏi một câu thôi.” Tôi mím môi không nói nữa. Nếu không nhắc tới thì e rằng tôi sẽ gần như quên mất mối quan hệ của tôi với Lâm Uyên. Thấy tôi im lặng, Thầm Minh Thành do dự một hồi: “Anh biết trong lòng em oán hận bà ấy, nhưng dù sao bà ấy cũng là người sinh ra em, cũng tìm em cả đời này rồi. Trong chuyện này có nhiều chuyện ông thể tránh được, Xuân Hinh, có lẽ bà ây còn đau khổ hơn em đấy.” Tôi mím môi, tay cầm chiếc cốc hơi nóng lên: “Thẩm Minh Thành, lần đầu tiên em gặp bà ấy, người ta nói mặt mũi của em khá giống bà ấy. Sau khi về đến nhà, em đã soi gương một lúc lâu, trong lòng cũng thầm nghĩ, nếu mẹ của em không bò rơi em thì cũng đâu tầm tuổi của bà ấy” “Khi còn rất nhỏ, bà ngoại nói em là bồ công anh, khi được mẹ ôm trên tay đã vô tình bị gió thổi bay đi, sau khi bay theo gió rời xa vòng tay của mẹ thì em gặp được bà ngoại. Thật ra em chưa bao giờ oán hận bà ấy, dù bà ngoại nuôi em lớn nhưng bà chưa bao giờ nói với em rằng em bị bỏ rơi, em chỉ là một đứa trẻ bị gió thổi bay mà thôi.” Tuệ Minh nhìn tôi, cô bé nhích người dựa vào lòng tôi, cất giọng an ủi: “Mẹ, không sao đâu, mẹ còn có con mà.” Tôi mỉm cười, sự chua xót trong lòng cũng vơi bớt đi. Nhìn Thẩm Minh Thành, tôi nói tiếp: “Cho nên, em không bao gið phải oán hận bà ấy vì đã vứt bỏ em. Sau khi biết Lâm Hạnh Nguyên chính là người con gái mà bà ấy tìm kiếm nhiều năm, em thực sự rất ngưỡng mộ. Bà ấy bù đắp, chiều chuộng Lâm Hạnh Nguyên, tất cả em đều nhìn thấy được. Em ngưỡng mộ Lâm Hạnh Nguyên vì có một người mẹ có thể đối xử tốt với cô ta bằng mọi cách, nhưng em không ngờ người mà bà ta không từ thủ đoạn kia lại chính là em.” Tôi bật cười và cảm thấy hơi nực cười. Thẩm Minh Thành nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ, hít sâu một hơi nói: “Xuân Hinh, người ta không thể sống mãi với quá khứ được, đúng không?” Tôi biết con người không thể sống mãi trong quá khứ, nhưng dù vậy, những tồn thương đó đã thực sự tồn tại. “Vì vậy, em không dám hận bà ấy, cũng không dám trách bà ấy, bởi vì em và bà ấy có quan hệ huyết thống, em chỉ đem những đau đớn kia chôn chặt trong lòng mình, tự mình giải tỏa mà thôi.“ Nhìn Thẩm Minh Thành, lòng tôi đau như bị mèo cào: “Thẩm Minh Thành, em không rộng lượng như vậy, anh có biết tại sao em không muốn nhìn thấy anh bỏ mặc Hồ Diệp không? Bởi vì em rất giống cô ấy, rất hèn mọn muốn có được tình yêu thương.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]