Thấy vậy, anh đứng dậy, nhìn Kiều Cảnh Thần rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi đi trước đây”
Kiều Cảnh Thần cau mày, rõ ràng là không hài lòng: “Không phải là đang nói chuyện sao? Nói chưa xong mà đã đi rồi?”
“Muộn rồi!” Nói xong, Phó Thắng Nam kéo tôi ra khỏi phòng. Đến cửa lại gặp Trịnh Tuấn Anh đang đứng hút thuốc, nhưng chúng tôi cũng không nói với nhau câu nào, lặng lẽ rời đi.
Lên xe, tôi cảm thấy có chút đau đầu: “Phó Thắng Nam, em có thề giữ Tuệ Minh ở bên cạnh em có đúng không?”
Anh khởi động xe, nhẹ nhàng hỏi: “Trịnh Tuấn Anh tìm em nói chuyện gì thế?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì, chỉ là em nghĩ dù có làm gì đi chăng nữa thì đều khiến Tuệ Minh chịu thiệt thòi.”
Khi Trịnh Tuấn Anh nhiều lần đến biệt thự để thăm Tuệ Minh, tôi không phải là không nghĩ đến việc kể mọi chuyện cho Tuệ Minh nghe, nhưng đối với một đứa trẻ mới có bốn năm tuổi đầu, hầu như cái gì cũng chưa hiểu, tôi làm sao có thể nói với con bé đây?
Có lẽ bọn họ nói không sai, sớm muộn gì Tuệ Minh cũng phải rời đi. Nhưng cho dù vậy, cũng không phải là bây giờ.
Tay tôi bị Phó Thắng Nam nắm chặt lấy, ánh mắt anh dịu dàng nhìn tôi, giọng nói trầm ấm: “Nếu như đề cho Tuệ Minh và nhà họ Trịnh nhận nhau, nhưng Tuệ Minh
vân tiêp tục sống với chúng ta, còn bọn họ sẽ thỉnh thoảng đến thăm Tuệ Minh thôi, thì em có đồng ý không?”
Tôi sửng sốt một hồi, làm cách này nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794977/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.