Chương trước
Chương sau
Thấy vậy, anh đứng dậy, nhìn Kiều Cảnh Thần rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi đi trước đây”
Kiều Cảnh Thần cau mày, rõ ràng là không hài lòng: “Không phải là đang nói chuyện sao? Nói chưa xong mà đã đi rồi?”
“Muộn rồi!” Nói xong, Phó Thắng Nam kéo tôi ra khỏi phòng. Đến cửa lại gặp Trịnh Tuấn Anh đang đứng hút thuốc, nhưng chúng tôi cũng không nói với nhau câu nào, lặng lẽ rời đi.
Lên xe, tôi cảm thấy có chút đau đầu: “Phó Thắng Nam, em có thề giữ Tuệ Minh ở bên cạnh em có đúng không?”
Anh khởi động xe, nhẹ nhàng hỏi: “Trịnh Tuấn Anh tìm em nói chuyện gì thế?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì, chỉ là em nghĩ dù có làm gì đi chăng nữa thì đều khiến Tuệ Minh chịu thiệt thòi.”
Khi Trịnh Tuấn Anh nhiều lần đến biệt thự để thăm Tuệ Minh, tôi không phải là không nghĩ đến việc kể mọi chuyện cho Tuệ Minh nghe, nhưng đối với một đứa trẻ mới có bốn năm tuổi đầu, hầu như cái gì cũng chưa hiểu, tôi làm sao có thể nói với con bé đây?
Có lẽ bọn họ nói không sai, sớm muộn gì Tuệ Minh cũng phải rời đi. Nhưng cho dù vậy, cũng không phải là bây giờ.
Tay tôi bị Phó Thắng Nam nắm chặt lấy, ánh mắt anh dịu dàng nhìn tôi, giọng nói trầm ấm: “Nếu như đề cho Tuệ Minh và nhà họ Trịnh nhận nhau, nhưng Tuệ Minh
vân tiêp tục sống với chúng ta, còn bọn họ sẽ thỉnh thoảng đến thăm Tuệ Minh thôi, thì em có đồng ý không?”
Tôi sửng sốt một hồi, làm cách này nếu xét theo góc độ của Tuệ Minh mà nói thì con bé chỉ càng có thêm người thân và tình thương yêu mà thôi, con bé sẽ không mất đi thứ gì cả, đó là rất điều đáng mừng.
Một lúc sau tôi mới nhìn anh, ngập ngừng hỏi: “Có thể làm theo cách này sao?”
Thấy tôi có vẻ đã đồng ý, anh mỉm cười gật đầu: “Có thể.”
Về đến biệt thự, Tuệ Minh đã trờ lại rồi, con bé nhìn thấy Phó Thắng Nam và tôi bước vào liền nhào vào vòng tay của Phó Thắng Nam, mới bé tí mà đứa nhóc này đã rất thuần thục trong việc làm nững rồi.
“Chú Phó, hôm nay cháu có một món rất tuyệt muốn tặng chú.” Tuệ Minh ra
vẻ thân bí.
Phó Thắng Nam mìm cười: “Món đồ gì vậy?”
Tuệ Minh bí mật lấy trong túi ra một viên kẹo nhỏ giấu chặt trong tay, con bé muốn tạo ra sự bất ngờ nhưng người lớn vừa nhìn sẽ biết luôn đó là thứ gì.
Con bé nhìn Phó Thắng Nam, nhanh nhảu nói: “Chú xòe tay ra trước đã.”
Phó Thắng Nam gật đầu và xòe tay ra, quả nhiên, một viên kẹo nhỏ được bọc trong giấy gói sáng lấp lánh rơi vào lòng bàn tay anh.
Tôi bật cười, niềm hạnh phúc của trẻ con dường như rất giản đơn.
Phó Thắng Nam từ tốn ôm con bé ngồi lên trên ghế sô pha, hỏi chuyện: “Sao đột nhiên lại tặng chú kẹo thế?”
Con bé suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đây
không phải là một viên kẹo bình thường đâu mà là kẹo cưới đó chú. Bạn Hạt Dẻ cùng lớp của cháu nói, cái kẹo này là được vợ mới cưới của cậu bạn ấy tặng đó. Chỉ cần ăn kẹo này vào là có thể kết hôn rồi. Chú ăn cái kẹo này đi, chú ăn xong thì sẽ lấy được mẹ cháu, cháu cũng sẽ có cha”
Tôi đang đi về phía nhà bếp, nhưng nghe thấy câu nói này của Tuệ Minh, tôi không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn về phía hai người đang ngồi trên ghế sô pha.
Một lớn một nhỏ, vô cùng hòa hợp.
Phó Thắng Nam cầm viên kẹo, đôi mắt đen sáng ngời nhìn Tuệ Minh, nhưng sao tôi lại cảm thấy ánh mắt anh có chút gì đó mồ ám.
Anh gật gật đầu với Tuệ Minh, nói: “Tốt lắm!”
Hai từ “Tốt lắm” này quá nhiều ý
nghĩa, tôi không biết phải nghĩ thế nào.
Vào trong bếp, tâm trạng tôi càng lúc càng rối bời chẳng biết diễn tả ra sao.
Bốn năm trước, trước lúc rời đi tôi đã ký vào đơn ly hôn, nhưng sau đó tôi không hề nhận được giấy ly hôn.
Phó Thắng Nam nói rằng anh chưa bao giờ ký, thực ra anh có ký hay không cũng không quan trọng.
Rời đi rồi lại trở về, người đó vẫn luôn là anh.
Đêm đó.
Tôi buồn ngủ nên đã đi ngủ từ sớm, trong cơn mơ màng tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cho đến lúc tôi mở mắt ra thì thấy điện thoại đã được Phó Thắng Nam nghe.
Có lẽ anh vừa từ trong phòng làm việc đi ra, trên tay vẫn cầm tập tài liệu.
Thấy tôi thức giấc, anh đưa điện thoại cho tôi, nhỏ giọng nói: “Là Hồ Diệp.”
Tôi sững sð một lúc, nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ, muộn thế này rồi còn gọi điện thoại sao, tôi không muốn nghe cho lắm.
Nhưng tôi chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy một giọng nói chật vật từ đầu bên kia truyền đến: “Thẩm Xuân Hinh, tôi đau bụng quá, cô tới đây được không, hình như tôi sắp sinh rồi.
Trong đầu tôi như có tiếng nồ lớn, tôi vội vàng bật dậy khỏi giường, động tác quá nhanh khiến tôi suýt nữa ngã nhào xuống.
May mà Phó Thắng Nam nhanh tay, ôm tôi vào lòng, anh bất đắc dĩ nói: “Cần thận một chút.”
Tôi gật đầu, lấy lại bình tĩnh và nói vào điện thoại: “Cô đang ở đâu, gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến ngay.” “Được.”
Cúp điện thoại xong, Phó Thắng Nam nhíu mày nhìn tôi: “Có chuyện gì vậy?”
“Hồ Diệp hình như sắp sinh rồi, xung quanh cô ấy không có ai, em phải đến đó một chuyến” Sau đó, tôi vội vã chạy đến phòng quần áo đề thay đồ.
Khi bước ra, tôi đã thấy Phó Thắng Nam đang đứng đớợi tôi ở cửa với chìa khóa xe trên tay.
Tôi sững sờ một chút nhưng cũng không nói gì nhiều, ngồi lên xe rồi báo địa chỉ cho anh.
Sau đó tôi bắt đầu gọi cho Thầm Minh Thành, nhưng gọi mấy cuộc đều không kết nối được.
Trong lòng không khỏi nóng giận: “Sao Thẩm Minh Thành này không nghe điện thoại cơ chứ?”
Phó Thắng Nam lái xe, ánh mắt bình tĩnh, trấn an tôi: “Đừng lo lắng quá.”
Tôi biết mình không nên lo lắng, nhưng tay tôi không tự chủ được mà cứ run rầy. Đứa bé trong bụng Hồ Diệp mới được bảy tám tháng. Đột nhiên lại nói rằng sắp sinh. Làm sao như vậy được chứ, có thể là đã có chuyện gì đó rồi.
Hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện, Thẩm Minh Thành đều không có mặt.
Suy nghĩ một lát, tôi liền gọi điện thoại cho Thẩm Quang. Một hồi sau mới có người bắt máy, bên kia rất yên tĩnh, giọng nói của chú ba trầm trầm: “Thẩm Xuân Hinh, có chuyện gì vậy?”
“Chú ba, Thầm Minh Thành đang ở đâu? Hồ Diệp hình như sắp sinh rồi, chú liên lạc với Thẩm Minh Thành được không?”
Thẩm Quang im lặng một chút rồi mới nói: “Để chú gọi cho nó xem, tình hình Hồ Diệp như thế nào rồi?”
Tôi lắc đầu: “Cháu vẫn đang trên đường đi, còn chưa biết tình hình ra sao.”
“Được rồi, đừng lo lắng, chú sẽ liên lạc với Thầm Minh Thành ngay, cháu cố gắng đưa người đến bệnh viện càng sớm càng tốt nhé, đừng lo lắng quái”
Tôi gật đầu, Phó Thắng Nam đang lái xe cực kỳ nhanh. Cúp điện thoại xong, tôi quay sang thấy anh đang cau mày, hình như gặp phải vấn đề gì đó.
“Có chuyện gì vậy anh?”
“Hướng dẫn định vị là ở trong hẻm, xe không vào được, chúng ta có thể phải xuống xe.” Anh dừng xe lại, sau đó xem xét hướng dẫn chỉ đường, rồi nhanh chóng đi vào hẻm.
Khi chúng tôi tìm thấy Hồ Diệp thì đã thấy Hồ Diệp đang nằm dưới sân, dưới cơ thể là một vũng máu lớn, cả người đang hấp hối.
Vừa trông thấy chúng tôi, Hồ Diệp như thờ phào nhẹ nhõm, một chữ cũng không nói được nữa, lập tức ngất đi.
Đưa người đến tận bệnh viện xong, Hồ Diệp được các bác sĩ đầy vào phòng cấp cứu, tôi mới có thể bình tĩnh lại một chút.
Sau khi định thần lại, tôi nhìn thấy khắp người và trên tay Phó Thắng Nam dính đầy máu.
Thấy tôi đã có vẻ tỉnh táo trở lại, anh cụp mắt xuống nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình rồi động viên tôi: “Không sao đâu, lát nữa anh về tắm chút là được”
Tôi sợ tới mức run rầy cả hai chân,
ngồi ở trên ghế ngoài hành lang bệnh viện lúc lâu mới nhận ra là bản thân đang ôm chặt lấy anh.
Chính tôi đã trải qua điều đó một lần rồi cho nên tôi biết nó đáng sợ như thế nào, đó là lý do tại sao tôi lại hoảng loạn đến như vậy.
Phó Thắng Nam ôm tôi, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu”
Sau khi bình tĩnh, tôi lấy điện thoại di động ra tiếp tục gọi cho Thẩm Minh Thành, hồi lâu sau mới có người bắt máy.
Nhưng đó lại là giọng của một người phụ nữ: “Alo, cậu chủ Thầm đang tắm, làm phiền bạn lát nữa hãy gọi lại sau.
Vương Yên Nhiên?
Giọng nói này rất quen thuộc đối với tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.