“Đưa máy cho Thẩm Minh Thành.” Tôi mờ miệng, giọng nói hơi lạnh lùng.
Người ð đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, mờ miệng hỏi: “Cô là cô Hinh?”
Tôi mím môi, trong lòng đã cảm thấy hơi tức giận: “Đưa máy Thầm Minh Thành đi.”
Dưỡng như đã nhận ra được rằng tôi đang tức giận, cô ngần người nói: “Cô Hinh, cậu Thành đang tắm, lát nữa tôi nói cậu ấy gọi điện lại cho cô, được không ạ?”
Tôi cố nén sự tức giận trong lòng, bên kia chưa cúp điện thoại mà tôi đã ném
thăng điện thoại điện thoại di động xuống đất.
Điện thoại bị ném xuống đất, nảy lên mấy lần, vỡ nát cả màn hình.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại
Phó Thắng Nam không nói gì, đứng dậy nhặt điện thoại di động lên, sau đó nhìn sơ qua, sau khi lấy sim bên trong ra thì cũng ném xác điện thoại đi.
Anh dùng điện thoại của mình gọi điện thoại cho Trần Văn Nghĩa, không bao lâu sau, Trần Văn Nghĩa đã đến, mang theo một cái điện thoại mới đến.
Tôi ngồi trên ghế ngồi ở hành lang, mất một lúc lâu mới ổn định lại được cảm xúc của mình.
Anh đưa điện thoại di động cho tôi, liếc mắt nhìn thoáng qua cánh cửa phòng cấp cứu, mờ miệng nói: “Buồn ngủ không?” Bây giờ trời đã rạng sáng. Tôi lắc đầu: “Không buồn ngủ!”
Im lặng một lúc lâu, anh mới kéo tôi đứng dậy, mờ miệng nói: “Không được để cho bất cứ ai làm ảnh hường đến tâm trạng của em, đồng ý với anh được không?”
Sao tôi lại không biết là không nên đề người khác làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794978/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.