Một câu nói này đã chặn họng lời nói của Mạc Hạnh Nguyên.
Mạc Hạnh Nguyên vì vậy mà trở nên trầm mặc.
Trịnh Tuấn Anh cười tự giễu, nhưng không nói gì, mọi người đều có thể nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của anh ta.
Kiều Cảnh Thần sợ bầu không khí trở nên ngại ngùng liền cười nói: “Dạo gần đây Thắng Nam rất bận, ð bên này Hạnh Nguyên có chuyện gì thì đã có tớ lo. Cậu chỉ cần chú tâm vào công việc của cậu là được.”. Ngôn Tình Hài
Phó Thắng Nam không tiếp lời, bầu
không khí có chút xấu hồ, nhưng vì không ai muốn mờ miệng nên không khí càng trờ nên xấu hồ hơn.
Tôi không chịu được cái bầu không khí này nên đứng dậy, nói: “Em đi vệ sinh một chút.”
Sau đó ra khỏi phòng VIP.
Lúc rửa tay, Mạc Hạnh Nguyên cũng đi tới, cô ta khoanh tay dựa tay vào tường nhìn tôi đầy châm chọc: “Thấy anh Thắng Nam và anh Tuấn Anh thành ra như thế, có phải cô rất vui không?”
Tôi mím môi, rửa tay, lấy khăn giấy lau tay, mặc kệ cô ta.
Cô ta đứng ở cửa, đi giày cao gót, trừng mắt giận dữ nhìn tôi: “Gì chứ? Giả bộ ngây thơ nên không nói lời nào sao? Anh em họ đi đến đoạn đường này, có bao nhiêu vất vả cô có biết không? Chỉ vì sự
ất hiện của cô mà khiến họ biến thành bộ dạng như vậy, Thẩm Xuân Hinh, cô không nghĩ rằng cô rất thất bại hay sao? ”
“Liên quan gì đến cô?” Tôi kìm nén tức giận nói: “Anh em bọn họ trở mặt với nhau thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794976/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.