Tôi có hơi lơ đãng, dường như Mộc Tử cũng thích mang giày cao gót, khi đó chúng tôi không có tiền, đôi giày cao gót cô ấy rất cao, rất cấn chân, mỗi lần cô ấy bị đau đến mức không chịu được, tôi sẽ mua cho cô ấy một đôi dép lê ð cửa hàng ven đường, sau đó vừa cười nhạo cô ấy, vừa bắt cô ấy đổi giày, cô ấy sợ đau, lần nào cũng ngoan ngoãn đổi đi, sau đó lại phàn nàn dép lê không hợp với khí chất của mình.
Bây giờ nhớ lại, những chuyện này đã xảy ra lâu lắm rồi nhưng lại giống như mới xảy ra.
Tôi đứng dậy, nhìn về phía cô ta nói: “Cô ở đây chờ tớ một chút nhé!”
Trong trung tâm thương mại có không ít cửa hàng, một lát sau thì tôi trở lại, đưa hộp giày cho cô ta, cười nhẹ: “Vừa rồi tôi thấy cỡ chân của cô là ba mươi bảy, có lẽ cái này sẽ vừa chân đấy.”
Cô ta sửng sốt một lát, đưa tay nhận cái hộp, sau khi mở ra thì nhìn tôi một cái, ngần người nói: “Cô cố ý mua cho tôi à?”
Tôi gật đầu: “Tuy không biết cô thích mẫu nào, nhưng nó có thể phối với quần áo của cô đấy, có điều đây không phải nhãn hiệu gì lớn, nhưng chắc mang đỡ cũng ổn.”
Có một đôi giày hơn mấy chục triệu, tôi thật sự không dám mua, sau khi từ Hoàng An trờ về, tôi vẫn luôn không đi làm, Phó Thắng Nam cho tôi thẻ ngân hàng nhưng tôi không dùng mà chỉ dùng tiền tích góp của mình, tôi định thi nghiên cứu sinh xong thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794975/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.