John nhìn tôi, tiếp đó nhìn sang Vương Yên Nhiên, nói: “Sao hai người lại vào cùng nhau?”
Vương Yên Nhiên trà lời, nói rất nhanh: “Là gặp nhau ở trong vườn dưới nhà hàng. Bốn năm không gặp cô Thẩm, tôi vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn với cô ấy. Vừa hay gặp nhau ở bên dưới nên nói nhiều mấy câu.”
John không hiểu: “Hai người quen nhau từ bao giờ?”
“Bốn năm trước đã quen rồi!” Lúc Vương Yên Nhiên nói chuyện, ánh mắt nhìn về Thầm Minh Thành, mang theo ý cười: “Nếu như bốn năm trước không phải cậu
Thâm và cô Thẩm ra tay, thì tôi cũng không biết bản thân chết thế nào. Hôm nay gặp được họ, đương nhiên là phải nói một câu cảm ơn.”
Tôi mím môi, luôn cảm thấy mục đích của cô ta không hề đơn thuần là như vậy. Nhưng nhất thời tôi cũng không nói ra được là sai ở chỗ nào.
Thẩm Minh Thành hơi nhíu mày, dường như đã quên sự tồn tại của một người như cô ta từ lâu. Nhưng anh ta rất kiệm lời với người ngoài, không nói gì.
Hồ Diệp hơi ngạc nhiên, cúi đầu, lại bắt đầu im lặng suy nghĩ.
Mạc Thanh Mây liếc nhìn Vương Yên Nhiên, nhướn mày: “Hai anh em hai người đúng là tốt bụng. Một cô gái sa ngã lại được hai người cứu, trờ thành nhân viên văn phòng, không tồi nhỉ!”
Rõ ràng lời nói này là nói với tôi và
Thâm Minh Thành.
Hơi ngừng lại, cô ta nói tiếp: “Cô Vương, cô cũng không cần đề tâm đâu. Sợ là hai anh em bọn họ đã quên chuyện này từ lâu rồi”
Vương Yên Nhiên cười nhạt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794969/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.