“Trách anh sao?” Anh nói, hơi thờ nhẹ nhàng phả vào mặt tôi, vô cùng nóng.
Tôi lắc đầu: “Chuyện đều đã qua lâu như vậy rồi, chỉ là em cảm thấy Hồ Diệp và em có vài điềm tương đồng, luôn tuân theo một người không yêu mình, nhỏ bé đến mức hoà vào trong cát bụi.”
Ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi: “Nếu như có thể được ở bên người mình yêu mà không cần phải chịu bất cứ tồn thương nào, vậy thì đó chính là điều vô cùng may mắn trong hàng ngàn may mắn”
Khi nói ra những lời này, nó mang theo ý tự trách, tôi biết tấm lòng của anh, giơ tay lên vòng qua gáy anh, sau đó tựa đầu mình vào ngực anh rồi mờ miệng nói một cách cực kỳ nghiêm túc: “Phó Thắng Nam, em không hề trách anh, thực sự thì chúng ta đều giống nhau, từ trước đến nay, không có một ai dạy cho chúng ta biết cách phải làm thế nào để yêu thương người khác, trong quá trình mà chúng ta tự mình mò mẫm, dò từng bước, từng bước một, đã dần dần mất đi rất nhiều thứ, nhưng mà cũng thật vui mừng, vì đến cuối cùng thì chúng ta đều hiểu rõ được tấm lòng của đối phương.”
Ngừng một lúc, tôi lại nói: “Hy vọng rằng Thầm Minh Thành có thề sớm nhìn ra được điều mà trái tim anh ta muốn”
Hồ Diệp đã ờ bên anh ta mười năm rồi, trong mười năm này, trải qua biết bao nhiêu mưa to, gió lớn, trước giờ Hồ Diệp
đều không cảm thấy rằng bản thân mình nên nhận được sự che chở, so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794970/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.