Chương trước
Chương sau
Ngừng lại một lúc, cô ấy nói tiếp: “Hơn nữa, thật ra cô cũng phải suy nghĩ cho Tổng giám đốc Phó và bản thân cô một chút. Nếu như có một ngày, tôi nói là nếu như, Tuệ Minh tr về nhà họ Trịnh, cô và Phó Thắng Nam cũng đã lớn tuổi, lại muốn có con cũng không dễ dàng như vậy nữa, mà cơ thể cô cũng không chịu nổi. Tranh thủ bây giờ có điều kiện và năng lực, không bằng sinh con đi. Tôi nghĩ, tuy Tuệ Minh còn nhỏ, nhưng cô bé nhất định có thể hiểu cho hai người.”
Tôi có chút thất thần. Đúng vậy, cho dù tôi không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho Phó Thắng Nam một chút.
Anh đã sắp ba mươi sáu rồi. Giờ muốn có con quả thật là lúc tuổi tác tương đối tốt. Nếu như sau này, đến khi Tuệ Minh lớn rồi mà anh lại muốn có con thì lúc đó chỉ sợ là khó mà có thai được.
Nhìn thấy tôi thất thân, cô ấy vỗ vỗ tay tôi, động viên: “Cô đừng nghĩ nhiều quá. Tôi là khuyên cô thôi. Cuộc đời mỗi người đều có điều mà bản thân phải lo, nhưng có thế nào thì cũng phải chừa đường lui cho mình”
Đi đến trong sân, chúng tôi tìm một vị trí rồi ngồi xuống. Tôi không kìm được mà nghĩ đến chuyện của cô ấy và Thầm Minh Thành. Cuối cùng vẫn là nhàm chán mà lên tiếng: “Cô và Thẩm Minh Thành có kế hoạch bao giờ thì đi đăng ký kết hôn chưa?” Nếu như không đăng ký kết hôn thì hộ khẩu và giấy khai sinh của đứa bé phải làm sao?
Tuy là Thẩm Minh Thành có cách, cùng lắm bỏ ra chút tiền là được. Nhưng xét cho cùng thì đối với Hồ Diệp mà nói, là không công bằng.
Nhất thời cô ấy có chút thất thần, ngừng lại một chút, rồi nờ nụ cười buồn: “Tôi có thể sinh con cho anh ấy đã là phúc lớn lắm rồi. Còn về chuyện đăng ký kết hôn, tôi vẫn chưa có tư cách.”
Tôi nhíu mày, có chút không vui: “Cô nói gì vậy. Vì sao lại hạ thấp bản thân mình như vậy? Cô yêu anh ấy, lại còn sinh con cho anh ấy, vốn dĩ nhà họ Thẩm nên cho cô danh phận này. Cô chẳng tranh giành gì hết, cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con chứ!”
Cô ấy cười nhạt, có chút bất lực, nói:
“Thâm Xuân Hinh, tôi và cô khác nhau. Nếu như từ nhỏ tôi là cô nhi, tuy là vất vả nhưng lớn lên sạch sẽ, thì cũng sẽ không thấp kém như vậy.”
Tôi sững người, không hiểu: “Cô…”
“Tôi sinh ra ð Lào, hộ khẩu cũng ở Lào. Mẹ tôi là một nông dân trồng cây anh túc ð khu Tam Giác Vàng. Cô biết đấy, trẻ con trường thành ở khu Tam Giác Vàng không được mấy đứa là bình thường. Trước năm hai mươi tuổi, tôi vẫn luôn tường rằng đầu độc, giết hại lẫn nhau giữa người với người đều là chuyện bình thường. Mãi cho đến khi tôi gặp Thầm Minh Thành, tôi mới biết, hóa ra sự trường thành của con gái có thể sạch sẽ”
Tôi không cách nào có thể tường tượng được hoàn cảnh sinh tồn của cô ấy. Cho nên nhất thời, tôi không cách nào tiếp nhận được lời nói của cô ấy.
Cô ấy xoa xoa bụng, cụp mắt, cười nhạt, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng: “Nhưng mà cũng tốt, con tôi có thể trường thành thật sạch sẽ. Đây đã là phúc của tôi rồi.”
Im lặng một lúc, tôi mới lên tiếng: “Có lẽ chú ba sẽ không đề ý xuất thân của cô thì sao?”
Cho dù là mang quốc tịch nước khác, cũng không thể nói lên điều gì. Xuất thân của cô ấy không phải là điều cô ấy có thể quyết định.
Cô ấy cười nhạt, kéo tay tôi, vô cùng dịu dàng nói: “Cảm ơn cô, Thẩm Xuân Hinh. Cho dù bọn họ có thể chấp nhận tôi thì tôi cũng sẽ không đăng ký kết hôn với Thẩm Minh Thành. Anh ấy xứng đáng với người tốt hơn.”
Dù sao cũng là chuyện của hai người, nếu tôi nhúng tay vào nhiều quá cũng ông tốt lắm.
Ngưng lại một lúc, tôi cũng chẳng nói gì, chỉ thờ dài một hơi.
Thời gian ra ngoài cũng tương đối rồi, tôi nói: “Đi thôi, chúng ta đi thôi. Một lát nữa thì có lẽ bọn họ sẽ tìm đến đây”
Cô ấy gật đầu, bụng bầu bảy tháng cũng có chút nặng, bất kể là ngồi lâu hay là đứng lâu đều dễ bị tê đến phát đau.
Thuận theo đường lát đá quay về, không khí có chút yên tĩnh. Đột nhiên xuất hiện giọng nói yêu kiều của con gái, nhưng lộ ra có chút bất ngờ.
“Anh Thành, mặc kệ thế nào, tôi vẫn phải cảm ơn anh.” Giọng nói này có chút xa lạ.
Tôi không nén được liếc mắt nhìn qua. Ngược lại nhìn thấy người quen, là Thầm Minh Thành. Người đang đứng cạnh anh ta là trợ lý mà Trần Húc Diệu đưa đến, vừa rồi chưa nhìn kỹ.
Sao nhìn cô gái này kiểu gì cũng thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời cũng không nhớ ra được.
Tôi kéo Hồ Diệp, chuẩn bị đi qua đó chào hỏi. Nhưng còn chưa tiến đến gần thì đã nhìn thấy cô gái đó nghiêng người vào trong lòng Thẩm Minh Thành.
Giọng nói yếu đuối, nũng nịu: “Ôi daI”
Rõ ràng là đã bị treo chân. Thẩm Minh Thành cũng coi như là ga lăng, đưa tay ra đỡ lấy cô ta.
Vốn dĩ hình ảnh này cũng không có gì. Nhưng nhìn cô gái đó thuận thế dựa vào trong lòng Thầm Minh Thành, tôi không nhịn được nhíu mày.
Tôi vô thức nhìn sang Hồ Diệp, nhìn ánh mắt hờ hững của cô ấy, căn bản là không nhìn ra cảm xúc gì. Nhìn dáng vẻ này của cô ấy, đoán chừng cũng đã quen rồi.
Tôi không nhịn được có chút không vui, nói: “Cô đợi tôi ở đây một lát.
Tôi bước về phía hai người họ, đương nhiên Thẩm Minh Thành đã nhìn thấy tôi, kéo giãn khoảng cách với người phụ nữ trong lòng. Anh ta nói: “Bên ngoài lạnh, đừng ở lâu quá, dễ bị cảm.”
Bạn đang đọc tại
Tôi gật đầu, đáp lời: “Chị dâu ðở bên đó, anh qua đó cùng chị ấy đi!”
Thẩm Minh Thành nghe thấy tôi gọi chị dâu, anh ta nhíu mày, mím môi, có chút không vui, nhưng dường như lại không tìm được chỗ đề phản bác.
Anh ta liền gật đầu.
Người phụ nữ vốn dĩ đang dựa vào người anh ta nhìn thấy tôi, hơi sững người, đứng thằng người lại, cũng coi như biết an phận.
Thẩm Minh Thành rời đi, tôi liếc nhìn cô ta. Cô gái này, tôi không thích lắm, không nói nhiều, liền chuẩn bị rời đi.
“Cô Xuân Hinh, cô còn nhớ tôi không?” Phía sau truyền đến giọng nữ.
Tôi hơi sững lại, quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt rơi lên lớp trang điểm kỹ càng của cô ta, nhất thời không nghĩ ra.
Trần Húc Diệu là một người cuồng công việc, nhưng hình như đối với nhân viên cũng rất tốt. Trên dưới cả người cô gái này đều là nhãn hiệu lớn, còn đều là sản phẩm mới mùa này, nhìn có vẻ rất đắt.
“Chúng ta có quen biết nhau không?” Tôi thật sự không nhớ ra tôi từng gặp cô gái này ở đâu. Động tác vừa rồi của cô ta với Thẩm Minh Thành có chút tùy tiện lại còn làm bộ làm tịch, tôi không thích.
Cô ta cười nhạt, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút kiều diễm: “Bốn năm trước từng gặp, cũng là ð thủ đô. Lúc đó là ở trong quán bar của cô Mạc, cô và anh Thẩm đã cứu tôi.”
Bốn năm rồi, thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, tôi chằng còn ấn tượng gì, không kìm được hỏi: “Cô tên là gì?”
Bạn đang đọc tại
“Vương Yên Nhiên!” Cô ta trả lời: “Bốn năm trước, tôi còn đang học đại học. Cuối năm đó là cậu Thẩm giới thiệu tôi vào Tinh Kỳ cùng với Tổng giám đốc Trần.
Hình như tôi đã nhớ ra rồi. Năm đó hình như tôi và Thẩm Minh Thành đã gặp một cô gái bị bắt nạt trong quán bar của Mạc Thanh Mây. Lúc đó chỉ là chúng tôi không nhìn tiếp được nữa nên ra mặt.
Cũng là bởi vì chuyện này mà tôi và Mạc Thanh Mây quen biết nhau. Sau này cô gái này hình như được Thầm Minh
Thành giới thiệu đến công ty của Trần Húc Diệu. Khi đó chỉ nói là kiêm chức, nhưng nhìn hiện giờ thì xem ra mấy năm nay cô ta theo Trần Húc Diệu hình như phát triển cũng không tồi.
Tôi gật đầu, miễn cưỡng cười cười, nói: “Ừ, tốt lắm!”
Nói xong, tôi quay người chuẩn bị đi, cô ta đi theo nói chuyện với tôi. Tôi nói qua loa, chẳng hề để tâm lắm.
Về đến phòng VIP, Thầm Minh Thành và Hồ Diệp đã trở về rồi. Nhìn thấy tôi và Vương Yên Nhiên đi cùng nhau, Phó Thắng Nam quét mắt nhìn Vương Yên Nhiên, không nói nhiều.
Anh đứng dậy kéo lấy tôi, nói: “Anh đã gọi canh rồi. Lát nữa em uống một chút cho ấm người.”
Bên ngoài quả thật là lạnh, đứng lâu mà hai chân hai tay tôi cũng cóng luôn.
Phó Thắng Nam nắm lấy tay tôi, làm ấm tay cho tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.