Dừng một chút, tôi mở miệng: “Khá tốt, vậy sau này tôi cũng có thể thường xuyên nhìn thấy mọi người.”
Anh gật đầu: “Ừ, cho nên sau này cô không có việc gì làm thì có thể tới nhiều một chút.”
Chúng tôi nói chuyện phiếm đến tận buổi chiều, vốn dĩ tôi tính toán mời anh ở lại ăn một bữa cơm, nhưng Phó Thắng Nam đã đặt sẵn một nhà hàng, rất đơn giản lại thuận tiện.
Đi tới nhà hàng, có không ít khách đến ăn, Phó Thắng Nam đề tôi ở biệt thự tĩnh trong một tuần, mỗi ngày đón đưa bốn
lân, không cho tôi tiếp xúc với người ngoài, mỗi ngày trôi qua đều yên bình, hết thảy xem ra có vẻ khá tốt.
Thật ngoài ý muốn khi Thẩm Minh Thành và Hồ Diệp cũng tới đây, gần một tháng chưa gặp, bụng của Hồ Diệp đã to lên không ít, chỉ là sắc mặt của Hồ Diệp có chút tiều tụy.
Vài lần ð chung, tôi thực sự thích cô gái này, điểm tĩnh ưu nhã, ôn nhu biết tiến biết lùi, một cô gái như vậy, đại khái chính là mẫu người vợ tiêu chuẩn nhất trong lòng cánh đàn ông.
Thẩm Minh Thành và cô ấy ờở bên nhau, mỗi ngày trôi qua, cũng rất hạnh phúc.
Nhìn thấy tôi, cô ấy đỡ bụng đứng dậy muốn kéo tôi, tôi vội vàng tiến lên, đỡ lấy cô ấy, bật cười: “Cô không cần khách sáo với tôi như vậy, bụng lớn rồi, chỉ hơi động
đậy một chút thôi cũng cảm thấy mệt mỏi.” Cô ấy cười nhạt, kéo tôi đến ngồi vào ghế, giọng nói dịu dàng: “Mới bảy tháng thôi, cũng không có khó khăn gì.” Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794967/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.