Cho đến bây giờ, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đề Trịnh Tuấn Anh đưa Tuệ Minh đi, cũng không thề đề anh ta đưa Tuệ Minh đi được.
Anh ngồi bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi rồi khẽ vỗ vỗ trấn an: “Chỉ cần em không muốn thì không người nào có thể ép buộc em cả. Ngoan đi, thời gian không còn sớm nữa rồi, chúng ta ngủ sớm một chút thôi.”
Tôi cứ cảm giác dường như Phó Thắng Nam đang có chuyện gì đó giấu mình, thế nhưng cụ thể là chuyện gì thì tôi lại không rõ.
Điện thoại của Cố Diệc Hàn được gọi tới, tôi cũng trùng hợp rảnh rỗi nên nhấn
nút nghe máy. “Chuyện gì?”
Chuyện sóng gió lần trước vừa qua khỏi, tôi cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh ta.
Giọng nói ở đầu dây bên kia cố gắng hạ thấp xuống: “Những lời em nói trước kia đều không tính hết sao?”
chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Tôi hơi sửng sốt, trong đầu thầm nhớ lại một lượt, thế nhưng cũng không phát hiện mình đã từng nói gì, vì thế không khỏi cau mày: “Nói cái gì?”
“Một tháng này phải đến nhà anh nấu cơm cho anh, quên rồi à?” Anh ta mờ miệng, giọng điệu đã có chút khó chịu.
Đến tận bây giờ tôi mới phản ứng kịp, vì thế không khỏi hơi sửng sốt một lát. Mấy ngày nay bận rộn quá nhiều chuyện nên mới không đặt chuyện này trong lòng, bây giờ anh ta nhắc lại thì mới nhớ.
Chuyện đám ký giả vừa qua khỏi, sau đó bởi vì bận rộn chuyện của Tuệ Minh, Trịnh Tuấn Anh lại có lòng muốn dẫn Tuệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794962/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.