Theo thời gian, can đảm của chúng tôi đã bị cuốn theo kí ức, chỉ biết bước đi từng bước từng bước trên con đường không rõ Sau này sẽ ra sao.
Trịnh Tuấn Anh rất hay đến thăm Tuệ Minh, sau mỗi lần đến thăm Tuệ Minh, khoảng cách giữa anh ta và Tuệ Minh lại được thu hẹp lại thêm một chút.
Tôi vô cùng lo lắng về Tuệ Minh, ban đầu còn ngầm đồng ý cho Trịnh Tuấn Anh đến, nhưng nếu có quá nhiều lần như vậy, tôi đành phải dẫn theo Tuệ Minh, chuẩn bị rời đi.
Tháng mười một, thời tiết ở thủ đô càng ngày càng lạnh, vào một buổi cuối tuần, lúc chạng vạng tối, Trịnh Tuấn Anh đến thăm Tuệ Minh rồi rời đi, còn Tuệ Minh thì ở trong sân chơi đùa với chó.
Tôi nhìn Tuệ Minh, không biết trong lòng mình đang cảm thấy như thế nào, chỉ ngồi ở bên cạnh con bé nhìn nó chơi đùa với chó.
Thấy tôi ngồi lâu, con bé quay đầu lại nhìn tôi, cặp mắt đen láy sáng lên: “Mẹ, mẹ qua đây chơi với Cục Tuyết, được không?”
Tôi nhìn con bé, lắc đầu, ánh mắt toát ra vẻ mệt mỏi: “Con chơi với nó đi, mẹ nhìn thôi.”
Thấy tôi như thế, con bé không bận chơi với chó nữa mà lại đứng dậy nhìn tôi, cơ thề nho nhỏ dựa vào người tôi, dựa đầu vào tôi, nũng nịu nói: “Mẹ, có phải mẹ bị bệnh không?”
Tôi lắc đầu, ôm Tuệ Minh, trong lòng
đã bình tĩnh lại vài phần, nói: “Không, do mẹ mệt quá.”
Con bé gật đầu, nhỏ giọng thờ dài, nói: “Gần đây lúc nào mẹ cũng mệt mỏi, có phải bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794963/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.