Nhìn thấy hai người bước tới, nước mắt của Lâm Diên nói đến là đến không hề có chút giả tạo nào.
“Tuấn Anh, em chỉ dẫn Tuệ Minh đi lấy chút đồ ngọt thôi mà cô Thẩm không cho em đụng vào đứa bé, đã thế cô ấy còn ra tay đánh người nữa chứ, thật là quá đáng.”
Tôi nhếch môi hờ hững nhìn cô ta, cơn tức vẫn chưa tan: “Lâm Diên, nếu cô còn giải thích với bộ dạng kệch cỡm như thế thì tôi không ngại thường cho cô thêm một bạt tay nữa đâu. Đừng cảm thấy trong bụng mình có một đứa bé là ngon, nếu cô thích tìm đường chết thì tôi cũng chẳng ngại làm thêm chút chuyện xấu.”
Trịnh Tuấn Anh nhíu mày nhìn tôi rồi nói: “Có chuyện gì thì từ từ rồi nói, không cần phải động tay động chân.
Lời này không nặng không nhẹ, anh ta nói xong thì nói với Tuệ Minh: “Tuệ Minh, con còn muốn ăn gì nữa không?”
Tuệ Minh ngửa đầu nhìn tôi rồi lại nhìn sang Lâm Diên đang khóc lóc như mưa một chút, đứa trẻ nhỏ cũng rất lanh lợi: “Dì ấy chọc cho mẹ tức giận nên mẹ mới đánh dì ấy” Nhớ nhé, chúc luôn vui
Trịnh Tuấn Anh hơi sửng sốt rồi thấp giọng cười một tiếng, gật đầu nói: “Chú biết rồi, chú cũng không trách mẹ con.”
Tuệ Minh gật đầu đưa đồ ngọt trong tay cho Phó Thắng Nam, nói bằng giọng mềm mại: “Chú Phó, chúng ta về nhà đi, tâm trạng của mẹ không tốt.
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Phó ắng Nam đều đặt trên người tôi, mặc dù
anh không nói gì nhưng đôi mắt thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794956/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.