“Phiền cô cắt phần bò bít tết này giúp tôi nhé, cảm ơn” Người phục vụ…
Tôi không khỏi nhìn thoáng qua Lâm Diên, sắc mặt cô ta tái nhợt giống như vô cùng ấm ức.
Khách hàng cũng đã yêu cầu rồi cũng không có quy định là không cắt, vì vậy nhân viên phục vụ cười trừ bắt đầu phục vụ.
Nhưng bầu không khí sau đó hơi lúng túng.
Dường như Phó Thắng Nam không hề nhìn thấy người ngoài mà đặt đĩa bò bít tết
ã được cắt gọn lên trước mặt tôi, nói bằng
giọng ôn nhu: “Yên tâm mà ăn, tập trung vào.”
Tôi gật đầu hoàn hồn lại.
Tuệ Minh nhìn tôi một cái rồi lại nhìn Lâm Diên, cũng không biết trong cái đầu nhỏ của cô bé đang nghĩ đến cái gì.
Cô bé bất ngờ lên tiếng hỏi: “Chú Trịnh, có phải chú không yêu dì này không?”
Tôi suýt chút phun luôn ngụm nước ra ngoài, sao đứa bé cái gì cũng dám nói vậy.
Sắc mặt Lâm Diên tái mét cụp mắt cắn môi, sắc mặt cô ta khó xử đến cực hạn nhưng trên mặt vẫn bày ra nụ cười.
Trịnh Tuấn Anh nhíu mày nhìn cô bé rồi nói: “Con biết yêu là gì à?”
Tuệ Minh gật đầu: “Cậu đã nói với con rồi. Cậu ấy nói nếu như con trai yêu một người con gái thì sẽ đích thân chăm sóc
cho người đó giống như chú Phó yêu mẹ, chú ấy thường xuyên chăm sóc cho mẹ, chẳng hạn như cắt bò bít tết, hoặc là nấu cơm cho mẹ, thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ, quan tâm đến mẹ.”
Tôi…
Đúng là cái gì Thẩm Minh Thành cũng dám dạy.
Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794955/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.