Tôi có chút sửng sốt, rất rõ ràng, lời này của anh ấy là đang ngầm nói tôi không nên ở cùng một chỗ với Phó Thắng Nam.
Nhưng Phó Thắng Nam là ai cơ chứ? Sao anh có thề nghe không hiểu lời này được, lông mày anh khẽ nhăn lại, yếu ớt cười cười, gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát tôi bảo: “Ăn nhiều một chút, dạo này em hơi gầy.”
Nghĩa bóng là một mình tôi ở bên kia, không ai chăm sóc, nên mới gầy.
Tôi trầm mặc, mím môi, hóa ra hai người này vẫn có thể ăn một bữa cơm ngon lành đến vậy. Bây giờ nhìn lại mới thấy, là tôi đã nghĩ nhiều rồi.
Tuệ Minh đương nhiên nghe không hiều ý tứ trong lời người lớn nói. Có lẽ đứa bé nào cũng thích tới gần phụ nữ có thai,
cho nên con bé cũng theo Hồ Diệp tán gẫu.
Có những lúc con bé còn tỏ ra trưởng thành trước tuồi, giọng nói mềm mại, ngây thơ, lôi kéo Hồ Diệp nói: “Dì ơi, có phải là sau này con phải gọi dì là mợ phải không ạ?”
Con bé vừa nói xong, sự chú ý của Thầm Minh Thành lập tức bị dời đi, không đặt trên người tôi nữa.
Anh ấy nhìn Tuệ Minh bảo: “Tuệ Minh ngoan, muốn ăn cái gì cậu gắp cho con, đừng quấn quít lấy dì mãi thế.”
Tuệ Minh chưa từ bỏ ý định, ngửa đầu nhìn anh ấy hỏi: “Cậu, mẹ nói cậu sắp lấy vợ, thế nên sau này con phải gọi dì là mợ, cậu sắp lấy dì sao?”
Thầm Minh Thành nhíu mày, mím môi: “Con còn bé ăn nhiều cơm vào, nói ít một chút!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794950/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.