Nhìn Tuệ Minh có chút sợ hãi, thân thề nho nhỏ trốn phía sau mình, tôi rất đau lòng. Đọc full tại nhé
Những lời nên nói tôi đã nói cả rồi, cứ đứng ở chỗ này cũng không có ý nghĩa.
Tôi đưa Tuệ Minh rời đi, không muốn tham gia vào chuyện của bọn họ nữa.
Lúc trở lại nhà, vừa vào tới cửa thì tôi đã nghe thấy tiếng ho khan từ bên trên cầu thang truyền xuống.
Âm thanh rất quen thuộc.
Tuệ Minh vừa nghe tiếng đã biết người tới là Phó Thắng Nam, khuôn mặt con bé lộ ra nụ cười rồi nói với tôi: “Mẹ, là chú Phó.”
Sau đó nó buông tay tôi ra đề chạy thằng một mạch về phía cầu thang.
Tôi đi theo con bé thì đúng lúc thấy Phó Thắng Nam đang bóp tắt điếu thuốc trong tay, sắc mặt anh hốc hác, tiều tụy.
Tuệ Minh chạy tới, nhanh nhẹn ôm lấy bắp đùi anh gọi: “Chú Phó.”
Anh bế Tuệ Minh lên, nhìn thấy vết thương trên trán con bé, mày khẽ nhíu lại, sắc mặt trầm xuống hỏi: “Bị thương ở trường sao?”
Tuệ Minh không chờ tôi mờ miệng, con bé thay tôi nói luôn: “Là do bọn họ nói xấu mẹ nên con mới đánh nhau với bọn họ.”
Phó Thắng Nam mím môi, bên trong
con ngươi đen nhánh có chút ý lạnh thoáng qua, giọng nói trầm thấp từ tính:
“Ù. Tuệ Minh ngoan. Sau này có thể đánh au, nhưng không thề đề bàn thân mình
bị thương. Phải học được cách bảo vệ bản thân mình, biết không?”
Tuệ Minh gật đầu, có lẽ là con bé cảm thấy Phó Thắng Nam nói đúng, hơn nữa anh còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794949/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.